Truyện Cú Đấm Của Một Đứa Con Gái Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
Ring ring
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Truyện Cú Đấm Của Một Đứa Con Gái Full

Truyện Cú Đấm Của Một Đứa Con Gái Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 3803

Truyện Cú Đấm Của Một Đứa Con Gái Full

g, tiến đến chỗ ban công và tiện tay vặt lấy…một quả khế!

“Thôi xong rồi! Yan ơi! Đời cậu thế là xong rồi!” – Vừa nhìn thấy thằng Yan, con Cheer đã mường tượng ra được ngay những chuyện sẽ xảy ra tiếp về sau rồi lại tự bụm miệng cười một mình.

Đúng lúc đó, ông hàng xóm cũng vô tình ngước ánh mắt hằn học của mình lên nhìn đúng phía ban công nhà hắn. Và tất nhiên, chuyện gì phải đến thì cũng đến. Thấy Yan đang tay cầm khế, vẻ mặt giả nai như thể không có tội gì lập tức đập vào mắt lão. Với ý nghĩ – chính hắn là kẻ có tội – máu nóng lập tức dồn lên não, và lão lại bắt đầu thao thao bất duyệt!

- A! Thằng ranh con! Ông bắt được mày rồi nhé! Mày nghĩ mày ném khế vào chó nhà ông thì nó sẽ nhả cho mày được cục vàng à mà mày ném lắm thế! Phen này mày chết với ông! Để ông mách với bố ******!

Vừa mới ngủ dậy, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì hắn đã ăn phải một tràng giáo huấn mà không thể biết được lý do. Mặt Yan cứ đần ra rồi vội vàng lắp bắp thanh minh.

- Ơ bác! Chó với vàng gì hả bác! Cháu biết là phân chó nhà bác nó màu vàng, nhưng mà cháu cũng chả mong đổi khế để nhận lấy thứ vàng ấy đâu ạ! Bác đừng nói thế mà oan cho cháu!

- Á à! Mày còn dám cãi à! Thế không phải mày ném thì là ai!!!

- Ơ…cái đấy thì làm sao cháu biết được ạ! Sao bác lại nghi ngờ cháu!

- Hừ! Thế có phải cây khế kia là của nhà mày đúng không?

- Dạ vâng…– Thằng Yan ngơ ngác trả lời.

- Thế có phải tay mày đang cầm khế vặt từ cây ấy đúng không?

- Vâng ạ! Nhưng thế thì liên quan gì đến chó nhà bác! – Yan vẫn đần mặt không hiểu gì.

- Đấy nhé! Thấy chưa! Tang chứng vật chứng rõ ràng! Mày còn dám chối nữa hay thôi! Xuống ngay đây! Tao với bố *****nói chuyện! – Như bắt được thóp của thằng bé, lão già vội vàng dồn hắn vào thế bí và sồn sồn bắt hắn phải xuống ngay để xử tội.



“Khổ thân thằng Yan! Nó phải chịu tội thay tụi mình rồi!” – Thấy Yan vô tình phải chịu tội thay cho mình như thế, Cheer cũng thấy có chút tội lỗi dâng lên trong lòng mình, nhưng không để hắn kịp nhận ra nó là kẻ chủ mưu, con Cheer liền vội vàng kéo tay con Quỳnh chạy vội về phía căn tum, mong có thể qua được trót lọt vụ này.

Nhưng chẳng hiểu sao, không đâu con Quỳnh lại vô tình ngước mắt lên để rồi nhìn thấy khuôn mặt điển trai của thằng Vũ. Ngay lập tức, nó chợt thốt lên theo bản năng mê trai của mình!

- A! Anh hàng xóm đẹp trai thế! Chị ơi giới thiệu em!

- Giới với chả thiệu cái gì! Té nhanh lên kẻo nó nhìn thấy bây giờ!

Cái giọng choe chóe của con Cheer đột ngột cất lên khiến thằng Yan không thể nhầm lẫn được, hắn vội vàng quay ngoắt ra và…đã nhìn thấy hai con thủ phạm đang vùng mình chạy trốn theo lối phòng tum. Miệng khẽ gầm gừ, nhưng Yan cũng chỉ biết lầm bầm trong cay đắng.

- Con nhóc biến thái! Rồi ngày mai cô sẽ biết tay tôi!



Thoát được cơn thịnh nộ của ông hàng xóm, hai đứa nó lại tung tăng dắt nhau lên quán cafe nhà bác Liên, nơi mà các chị em nhà nó thường tụ tập ở đó để tám nhảm với nhau. Vừa đi, cái Cheer vừa hỏi:

- Ơ! Mà…mày ở đây lâu thế mà không biết thằng hàng xóm này thật á?

- Vâng! Em không biết thật mà…Ơ kìa cái chị này buồn cười nhờ! Đi lâu quá chả biết cái gì cả! Nhà anh này mới chuyển về đây hai năm thôi, nhưng ngoài đi học ra thì anh ý ít khi ra khỏi nhà tiếp xúc với mọi người lắm. Gia đình họ sống khép kín mà. Với lại nhà em ở tận bên ngoại, có mấy khi xuống đây đâu mà gặp anh ý được. Hôm nay mới thấy lần đầu đấy! Mà sao chị lại quen anh này?

- Xui xẻo! Học cùng lớp ý mà!

- Uồi! Thích thế!

- Thích cái con khỉ ý!!

- Được ngồi với anh đẹp trai thế con gì! Eo ôiiii!!!

Thế là suốt cả chặng đường, cái Cheer chỉ nghe thấy tiếng con em gái mồm liến thoắng về thằng hàng xóm với thái độ xuýt xoa không ngớt của mình.



Nhìn thấy bóng nó vừa xuất hiện từ phía xa, mấy bà chị ngồi trong quán đã ới lên gọi liên tục:

- A! Con Mai! Lâu lắm mới thấy mặt mày nhé!

- Hi…các chị! Lâu gì! Mới vài năm chứ mấy!

- Ờ…chỉ mới vài năm thôi mà! Ít ý mà…nhờ!!! – Chị Vân nói với cái giọng ngao ngán cùng tiếng đá xoáy nghe chua chat chát.

- Hì! Thôi mà! Em xin lỗi! – Vừa nói, nó vừa đặt mình ngồi xuống cái ghế xoay rồi đưa tay cầm luôn cốc sữa chua đánh đá của bà chị mà hút.

- Xin lỗi cái gì! Còn chưa hỏi tội mày về từ hai hôm trước mà sao bây giờ mới vác mặt lên diện kiến các chị hả! – Bà Huyền đưa tay giật lại cốc sữa chua mà nó đang hút giở khiến con bé tí sặc!

- Hức! Đâu mà! Em có muốn thế đâu nhưng mà tại em bận chuyện thu xếp trường lớp quá nên hôm nay mới rảnh được. – Nó lại lý do lý chấu.

- Hừm! Thôi được rồi! Vụ đấy bỏ qua! Thế còn vụ mày giấu mẹ đi với trai thì sao?? Khai thật đi em! Chị thấy hết rồi! – Bà Huyền đưa tay lên che miệng cười khúc khích.

- Ơ kìa! Trai nào? Trai bao giờ? Em mới về đây làm gì đã có trai nào???

- Thôi đi không phải chối! Thế thì cái thằng đi SH trắng hôm trước tôi thấy nó đón cô dưới đường mới là ma à?

Nghe chị Huyền nói, con bé ngớ ra một hồi, nhớ lại một vài khoảnh khắc về tối hôm ấy, rồi nó lại bất ngờ cười phá lên như trúng tà.

- A hahaaaa! Trai gì mà trai! Đấy là ông Phong anh trai kết nghĩa của em, các chị cũng quen từ lâu rồi còn gì? Hôm trước anh ý cũng mới từ Mỹ về nên gọi cho em rủ đi chơi – Con bé giải thích ngon ơ.

- Ơ…thế sao nó lại chỉ rủ mày mà không rủ bọn chị nhờ! Thằng này láo! – bà Huyền tiu nghỉu.

- Ừm! Thôi được rồi. Không phải trai thế thì được rồi! Chứ cái tuổi này của các em là chỉ có được tập trung vào học thôi. Không có trai gái gì hết! Nghe chưa? – Chị Ngọc cao giọng nói.

Nghe bà Ngọc nói, cả hai con lại bần thần quay sang nhìn nhau, rồi thầm bụm miệng cười. Vì cái giọng mà các chị đang nói cũng chẳng khác gì so với những điều mà cái Cheer vừa giảng đạo cho thằng Hưng.

- Phải đó! Nghe chị dạy đây này! Nếu mà đi chơi có thằng nào nó nắm tay ý, thì phải giật ra ngay rồi nói: ’ Anh ơi em sợ bị giật điện! Nghe chưa ‘ – Bà Vân dặn dò.

- Sặc! Giờ nào rồi mà còn giật với chả điện! – Vừa nói con Cheer vừa khúc khích cười.

- Thế…còn ôm thì sao hả Vân? – Bà Ngọc đánh mắt sang nhìn chị Vân.

- Ôm á! Ôm thì phải quay lại nhìn, nếu mà đẹp trai ý…

- Đẹp trai thì sao?

- Thì phải…anh ơi, ôm tiếp đi, ôm em chặt vào! – Bà Vân vừa nói, cả lũ lại rũ ra cười, duy chỉ có bà Huyền là nghiêm mặt phản biện lại.

- Không! Phải là…anh ơi, đừng ôm, em sợ em không kiềm chế được mình!!!

Tiếng Huyền vừa cất lên làm cả đám lại ôm bụng cười sằng sặc, đập bàn đập ghế toán loạn cả lên khiến cho khách hãi hùng bỏ về hết. Chán hẳn cái quán cafe gia đình này!

-

Sáng hôm sau, vừa đến lớp, nó đã nghe thấy lũ bạn xì xào. Đi đến đâu cũng có người ngoái lại nhìn rồi thầm thì to nhỏ về con bé.

Có chuyện gì vậy nhỉ?

Bước vào lớp, đưa ánh mắt quét một vòng xung quanh, khi đã cảm thấy những tiếng rì rầm đã chấm dứt hẳn, nó mới ngồi lại vào phần ghế của mình rồi đưa ngón tay móc nghéo gọi thằng Ben lại, hỏi chuyện.

- Lại có chuyện gì à?

Trước ánh mắt lạnh lùng lẫn nghiêm túc của con Cheer, Ben không dám giấu giếm, nó đành mở miệng nói ra sự thật.

- Ừm…có chuyện rồi mày ạ!

Kéo thằng Ben ngồi xuống gần lại cùng mình, con Cheer khẽ

1 .. 7 8 9 [10] 11 12 13 .. 111
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)