còn chưa để cho nó nói hết lời, hắn đã vội vàng chen vào hỏi tiếp.
- Ơ! Chị họ của Hoa à! Thế cho anh làm quen được không em!
- Làm quen á! Cũng được thôi, nhưng mà anh ơi…em vẫn còn có một điều muốn nói…
- Lại điều gì nữa hả em?
- Ưm…anh bao nhiêu tuổi rồi? – Nó làm giọng ngây thơ chớp chớp mắt hỏi.
- À! Anh sinh năm 92, còn em?
- Anh đoán xem.
- Nếu là chị họ của Hoa thì chắc cũng chỉ tầm 93, 94 là cùng. Chuẩn không em? – Hắn nói có vẻ rất chắc chắn.
- Hơ hơ…Lệch hẳn rồi anh ạ! Em 82 cơ! – Tiếng con Cheer cất lên bằng giọng vô cùng ngạc nhiên khiến hắn chợt giật mình. Phải mất thêm vài giây để định thần lại rồi lắp bắp…
- Sao…sao cơ em. Em 82 á! Đừng có đùa!
- “Em” á! Em vẫn còn gọi chị là “em” á? Xin lỗi em đi nhá! Chị đây gái một con trông mòn con mắt rồi em ạ! – Thấy thằng nhóc có vẻ còn chưa tin lắm, Cheer lập tức đổi sang giọng gằn gằn, vô cùng “anh chị “.
Đến nước này thì chắc hẳn là cũng có tí tin rồi, hắn vội dịu giọng xuống và mở lời xin lỗi.
- Ơ! Thật thế ý ạ! Thế thì em xin lỗi. Em cứ tưởng là Hoa đang đùa.
- Ờ! Không sao! Không biết thì không có tội. Nhưng để chị nói lại cho em nghe rõ hơn này. Thứ nhất ý! Số này không phải số của Hoa. Đây là số của chị! Chị cũng chẳng biết là đứa ranh con nào dám đưa số linh tinh cho em. Nhưng chẳng may ra mà chồng chị biết thì không hay đâu. Phải không em? – Nó nói bằng cái giọng rất người lớn, nghe cực kỳ nghiêm trọng khiến con Quỳnh phải ôm bụng cười quặn ruột.
- Dạ dạ…
- Còn nữa nhé! Thứ hai ý. Em đừng có rủ cái Hoa đi bơi nữa. Năm nay nó phải học, mẹ nó cũng cấm nó dùng máy rồi nên không hẹn hò đàn đúm gì được đâu. Nếu mấy đứa chơi với nhau bạn bè trong sáng thì chị không cấm. Chứ yêu đương là không có được đâu nhé! Tuổi này không phải tuổi yêu. Chắc em hiểu ý chị?
- À vâng! Em hiểu, em hiểu ạ! Vậy em xin phép chị, em có việc phải đi bây giờ! – Nói rồi, hắn vội vàng xin cúp máy trước như thể để đi lánh khỏi cái nạn ngồi nghe “bà chị già khó tính“này thuyết giáo.
- À ừ! Em cứ đi! Chào em. – Đến những câu cuối cùng, con Cheer vẫn vô cùng nghiêm túc, cho đến lúc nó cúp máy, cả hai đứa chợt nhìn nhau rồi phá lên cười, đập bàn đạp ghế ôm bụng cười sằng sặc.
- Ôi trời ơi! Chị của em giỏi quá! Thế mà ban đầu em cứ tưởng chị định tà lưa nó!
- Ha ha…Chuyện! Chị mà lị! Thôi, chúng mình lên sân thượng chơi đi! – Chấm dứt trò đùa cợt này, con Cheer lại rủ cái Quỳnh lên sân thượng nhà nó để tận hưởng cái khí trời man mát của một buổi chiều hè.
…
Hai chị em còn đang hí hứng dắt tay nhau lon ton bước trên từng bậc cầu thang dẫn tới tầng thượng thì bất ngờ phải dừng khựng lại bởi những câu nói khó hiểu của mama cái Cheer chợt vang lên.
- Cây này hư! Cây này không hư! Cây này uống nước ra hoa! Cây này uống nước không chịu ra hoa. Thích ăn no dửng mỡ à! Đã thế thì…Được! Tao sẽ chỉ cho mình cây ngoan uống nước thôi. Còn mày…định cứng đầu với tao à! Thế thì nhịn nhé! – Vừa nói, bà vừa cầm cái bình phun nước, tưới nhẹ nhàng vào “cây hoa ngoan” và ngúng nguẩy bước đi, quay lưng về phía “cây hoa hư” rồi tưng tửng xuống nhà. Để lại một vẻ mặt vô cùng ngơ ngác cùng hiện lên trên khuôn mặt của hai đứa con gái.
Cái Quỳnh bất giác bần thần lên tiếng.
- Chị…bệnh này có lây truyền không đấy?
- Phù! May mà không lây! Không thì chắc chị cũng chẳng còn đứng được ở đây để mà nói chuyện với mày! Thôi kệ đi! Mẹ chị hơi…ý mà! Để chị tưới cho cái cây “hư” này đã! Khổ thân nó quá! Bị phân biệt đối xử y như mình với thằng Quân.
Nghe bà chị nói thế, cái Quỳnh lại khẽ bật cười. Nó biết rằng trong gia đình này, chị Mai bị đối xử phân biệt hơn với anh Quân nhiều mà. Bác của nó cứ thích trọng nam khinh nữ thế thôi. Nhưng cũng còn nhiều nguyên do khác nữa…Dù vậy cũng thật là phong kiến quá!
- Uống nước đi cây! Uống no rồi thì nhanh chóng nở ra hoa em nhé! Không thì cẩn thận lại bị mẹ chị cắt phéng đi cho mà coi đấy! Hì hì! – Vừa nói, nó vừa nhẹ nhàng đặt cái bình tưới cây xuống, rồi lóc cóc dắt con em ra chỗ rìa ban công, hí hửng chỉ về phía mấy bồn cây của nhà bên cạnh.
- Thấy gì không?
- Thấy gì cơ ạ! – Cái Quỳnh vẫn tròn xoe mắt nhìn, nó cố giương lên thật căng để tìm cho ra cái vật mà chị nó đang ám chỉ.
- Hừm…thì là cây khế ý! Cây khế sum suê! Toàn những quả ngon! Ôi ôi! – Vừa nói, mắt cái Cheer lại vừa rung lên một vẻ thèm thuồng xen lẫn những tia nham hiểm.
- Này này…chị không định hái trộm mang về ăn đấy chứ! Còn xanh lắm đấy! – Cái Quỳnh khẽ giật nảy mình trước vẻ mặt vô cùng khó hiểu của bà chị.
- Oh no! Chị hái cái thứ này về ăn làm gì. Nhưng nhìn đây này! Có trò hơi bị hay!
Nói rồi, nó lập tức với tay ngắt lấy vài quả khế còn sượng xanh lè và vung tay, nhắm thẳng về phía con chó lông xù đang nằm cuộn tròn mình đón nhận ánh nắng của một buổi chiều hè dưới sân nhà hàng xóm. Thật không thể chấp nhận được cái cảnh yên bình đó! Con Cheer quyết định phá cho bằng được. Thế là…một…hai…ba…nào ta cùng ném!
Chỉ một phát quăng thôi, quả khế xanh lè đã bay trúng đầu con chó. Nó đang nằm ngủ ngon lành thì ăn trọn một “quả tạ” không biết từ đâu bay vèo xuống đầu đánh thức cả giấc ngủ đang vào hồi yên ả nhất của mình. Con chó tức khắc thì dựng ngược lên sủa ầm ầm cả một góc nhà. Chả thấy có thêm hiện tượng gì phản xạ lại, nó quyết định ư ử thêm vài tiếng rồi lại nằm xuống, mong rằng có thể ngon lành ngủ tiếp.
Nhưng, thật không may! Phát này thì đến Quỳnh. Làm theo lời của bà chị. Có lẽ cũng thuộc dạng thông minh, học một biết mười, nên nó lập tức tóm ngay lấy hai quả khế còn to bự gấp hai lần quả khế của Cheer, nhanh tay quay quay vài vòng lấy đà rồi ngắm trúng mục tiêu, phi cái vèo vào đầu con chó!
“Cốp! “– Một tiếng va chạm vang lên giòn tan giữa không gian khiến cho con chó lại giật mình tỉnh dậy. Lần này thì tức lắm rồi! Cái trán nhẵn bóng có vài vệt màu vàng mới được nhuộm vẩy nai của mình đang đẹp thì nay bị sưng u lên như quả ổi. Nó gầm gừ, sủa loạn xung quanh, những tiếng “à grừ “cứ vang dội lên trong không gian khiến cho ông hàng xóm đang ngủ trưa không tài nào yên giấc tiếp nổi. Bắt buộc phải bật dậy chạy xuống sân xem tình hình ra sao.
Nhìn thấy ông hàng xóm với khuôn mặt bặm trợn đã bắt đầu bật mình tỉnh dậy, chạy xuống nhà xem con milu của mình bị chọc tức ra sao, con Cheer lập tức kéo áo cái Quỳnh cúi vội xuống, né tránh ánh mắt dò đang xét tìm kiếm kẻ chủ mưu dám cả gan phá rối giấc ngủ của lão một cách vội vàng.
Lặng yên lắng nghe tiếng quát tháo ầm trời của lão cọp già đang trong cơn điên tiết, hai đứa chỉ biết bịt miệng rúc rích cười thầm với nhau.
- Đứa ******nào dám phá đám giấc ngủ của ông nhá! Ông thề ông mà bắt được ông vặn cổ chúng mày! Bọn ranh con láo toét vô giáo dục kiaaaaa!!
“Hà hà! Có mà bắt được ý! Các chị ở đây này! Có giỏi thì vặn cổ đi! Lêu lêu! “– Nghe lão ***như thế, con Quỳnh lại khẽ ngoái đầu nheo mắt nhìn qua mấy thanh chắn quanh khung ban công rồi thì thầm.
Trong lúc cơn giận của lão già đang lên đến đỉnh điểm, thì chẳng hiểu thằng Yan từ đâu lại tự nhiên xuất hiện, lững thững thản nhiên đi từ trong căn phòng tum bước ra ngoài sân thượn