- Thế nào rồi?
- Thế nào là thế nào? – Vẫn còn đang bực về cái đứa điên vừa nháy xong đã dập máy, Chan bực tức trả lời.
- Thế anh không vừa nhận được cuộc gọi nào à?
Ngồi đần người ra một lúc, rồi Chan lại thản nhiên trả lời.
- À…Chắc là thằng Yon điên! Tự dưng nháy máy chả hiểu có chuyện gì! Bực mình! Thế cho số đi!
- Cho rồi còn gì? – Vừa nói, con Cheer vừa ôm mặt cười sung sướng.
- Cho bao giờ?
- Vừa xong! – Nó nhăn mặt cười, Chan ngu không thể tả được!
Đần người ra thêm một lúc nữa, thằng Chan mới tá hỏa, nhìn vào số điện thoại vừa gọi xong, thằng Chan như phát điên vì bị chơi khăm, hắn gào ầm lên trong những dòng chat.
- Aaaaaaaaaa!!! Sao lại như thế?! Sao cô lại có được số của tôi!!! Từ bao giờ thế?! Cô là con ma à >” mái ngói xập xệ, ống khói tỏa lên nghi ngút, quyện vào cái lạnh xanh xao của một buổi chiều ngoài ngoại ô. Đi thêm được một đoạn nữa, chúng nó bắt đầu thấy phía trước chỉ toàn những đồng và lúa, thỉnh thoảng lại nhìn thấy một căn nhà nho nhỏ nằm kế bên vệ đường, người dân gầy gò nhem nhuốc bê chiếc chậu đồng ra, lọ mọ đốt tiền giấy trong thứ ánh sáng mập mờ nhập nhoạng của buổi cuối ngày. Khung cảnh càng lúc càng trở nên ảm đạm, thỉnh thoảng, ở phía bụi cây bên đường lại vang lên những tiếng râm ran của những sinh vật đã bắt đầu hoạt động về đêm, đột nhiên, thằng Yon quất mạnh vào một bụi cây bên đường khiến chúng văng ra không biết bao nhiêu là châu chấu! Một con bất ngờ nhảy tót lên người thằng Chan khiến hắn hét toáng lên kinh hoàng, thất thần chạy một mạch về phía trước, để cho thằng Yon cũng đột ngột chạy với theo, chỉ còn con Cheer đứng một mình lại đó, chết chân một lúc thì lại nghe thấy tiếng người xì xào cùng tiếng nhạc của bài “Oan Hồn “cất lên từ phía sau, càng lúc lại càng gần khiến hai chân Cheer bủn rủn, đến lúc bóng người đen đen phía sau bất ngờ xuất hiện, cùng một tiếng gọi chậm đều.
- A! Con lùn!
Lúc này, nó mới bắt đầu có ý thức vắt chân lên cổ mà chạy!!!
…
Chạy liền một mạch, vừa chạy vừa hét, con bé đi guốc mà vẫn phải cố gắng rảo bước sao cho nhanh thật là nhanh, cố gắng không nhìn lại phía sau! Tiếng những bước chân đang rầm rập đuổi theo ở phía sau càng khiến nó phải giục mình chạy nhanh hơn nữa, cho đến khi nhìn thấy chút ánh sáng yếu ớt đang hắt lên gọi mời nó ở đằng trước, con Cheer mới lắp mô tơ vào **mà phóng liền một một mạch, chẳng mấy chốc đã chạm đích ở vạch phía bên kia, nhưng lại đột ngột bị òa cho một cái! Nó ngã ngửa lại phía sau, giật mình hét ầm lên khi chưa nhận ra Chan chính là kẻ trêu nó. Thấy con Cheer bị vồ ếch, cả Chan lẫn Yon đều ôm bụng cười sằng sặc, rồi lại đến đám con trai phía sau cũng đã chạy tới kịp, thấy cảnh tượng bi hài ở phía trước, con bé ngã ngửa nước mắt lưng chòng, nhem nhuốc hết cả mascara vẫn thôi không ngừng khóc, càng làm cho cả bọn cười phá lên ghê gớm!!!
…
Đang vừa tức, vừa sợ, nỗi kinh hoàng không biết để đâu cho hết, nước mắt nó cứ trào ra vì sợ hãi, lại càng tức giận vì kẻ đầu têu lại chính là thằng Chan, con Cheer cúi gằm mặt xuống ăn vạ, quyết không đi nữa. Đúng lúc đó, một bàn tay lại chìa ra, tỏ ý muốn nó nắm lấy và sẽ kéo con bé dậy. Nhưng, ngước mặt lên, là Chan đang ở phía trước, nghĩ ngợi một lúc, Cheer vội vàng nắm lấy, rồi do dự không chịu đứng lên, cuối cùng, đột ngột kéo tuột hắn xuống, cho ngã bổ nhào vào vũng nước bẩn ở ngay bên cạnh mình. Rồi nó mới đàng hoàng đứng dậy, ném cho kẻ vừa ăn đạn một cái nhìn gai góc lẫn đắc ý, rồi vênh mặt bước đi, mang trong lòng một chút hả dạ!
…
Vừa đến nơi, Cheery đã vội vàng tìm kiếm wc nữ rồi khóa trái cửa, nhốt chặt mình ở trong đó, mau chóng tẩy trang. Nhìn vào tấm gương lớn trong phòng vệ sinh, nó hốt hoảng bởi những vết đen nhem nhuốc đang hoành hành xung quanh vùng mắt của mình, cố gắng tẩy rửa cho thật sạch, rồi hì hục vẽ lại, con Cheer tức tối nghĩ về kẻ đã làm ra chuyện này, tuyệt đối không tha thứ!
Đang loay hoay chăm chút tút tát lại cho gương mặt mình, bỗng có tiếng người gõ cửa từ phía bên ngoài, một giọng nữ ngọt ngào vang lên, Cheery chạy ra mở cửa, kể cũng vô ý khi nó tự cho mình quyết định khóa trái như thế!
Cánh cửa vừa được mở ra, cả người Cheer như chết đứng bởi hình ảnh của người con gái phía trước. Mới gặp hai lần, nhưng vô cùng quen thuộc. Tất cả những gì chướng tai gai mắt đều được nó nhớ lâu hơn những thứ tốt đẹp. Cố gắng nở một nụ cười thật thân mật, nó nhỏ nhẹ xin lỗi rồi mời bạn ý vào trong. Ít ra thì nó vẫn còn lịch sự chán!
Cố gắng tập trung vào chuyên môn của mình, cố gắng không quan tâm đến kẻ đáng ghét bên cạnh, con Cheer vẫn thờ ơ không thèm liếc mắt đánh ý nhìn lấy một cái. Vậy nhưng, giọng nói bên cạnh lại nhẹ nhàng cất lên buộc nó phải ngừng lại.
- Bạn là người yêu mới của Chan à?
Câu hỏi này, giọng điệu này, nghe sao gai góc…
Nó nhìn thấy rõ sự hằn học được bọc kỹ bên trong giọng nói trầm bổng ngọt ngào đó, vậy nên, Cheer cũng nhẹ nhàng đáp trả.
- À không! Chỉ là đùa nhau thôi!
- Vậy ư! Chan không thích đùa đâu! – Nói bằng cái giọng như kiểu hiểu biết lắm, càng nói càng khiến Cheery lộn ruột lên, con bé tức lắm, nhưng nó vẫn phải cố nhịn để nói tiếp.
- Bạn hiểu rõ nhỉ?
- Ừ! Vì mình là người yêu cũ của Chan mà! – Vừa nói, cô ta vừa đánh cái nhìn đầy ẩn ý sang phía Cheery, nở một nụ cười nham hiểm, bao nhiêu sự dịu dàng nhân hậu mà hai lần trước Cheer thấy được đã biến đâu mất rồi! Đúng là loại người nguy hiểm, thật đáng phải dè chừng. Nghĩ vậy trong đầu, nên Cheer không trả lời nữa, nó chỉ mỉm cười.
Thấy Cheer không có phản ứng gì thái quá, cô ta cũng có chút ngạc nhiên, biết là Cheer đang giận dữ lắm, nhưng không ngờ lại có thể diễn giỏi đến vậy, xem như cũng có chút thú vị! Cô ta khẽ nhoẻn miệng cười, rồi đắc ý ngúng nguẩy bước ra ngoài, không quên vẫy tay chào thân thiện.
Chờ cho đến khi cô ta đi khuất hẳn, Cheery mới bình thản chải mắt tiếp, nhưng…nghĩ đến những lời con nhỏ đó vừa nói, con Cheer không sao tập trung được, tim nó cứ nhói lên từng hồi còn ruột gan thì sôi không thể tả được, đập mạnh cái mascara xuống, nó thở dốc, tay không ngừng nắm chặt, run lên vì giận…Trời ơi! Cái cảm giác khó tả, không thể kiểm soát nổi này là gì! Càng nghĩ, con Cheer càng cảm thấy khó hiểu, nó cứ thế nhìn chằm chằm mình trong gương, ngắm nhìn khuôn mặt xinh xắn đang run lên vì tức giận, rồi bỗng nhận ra, cánh cửa của phòng vệ sinh phía sau mình đang dần dần hé mở, một bàn tay đầy máu khẽ đẩy nhẹ, xuất hiện phía sau là một khuôn mặt nhơ nhớp đầy máu với cái bụng bầu bị một con dao găm cắm phập vào lòi cả ruột đang chảy tong tỏng ra trên bồn cầu…Con Cheer như chết đứng, nó sững sờ vài giây, cả người thất thần, rồi như cứng đơ, nó hét toáng lên hoảng hốt, tiếng hét thất thanh vang vọng cả khu hội trường, rồi chẳng kịp nghĩ gì, Cheer vừa hét vừa bỏ chạy!!!
Cảm giác bị ma đuổi đích thực là đây!!! Đã thế, con ma lại còn hét theo nó, tiếng kêu to không kém phần long trọng. Cả ma lẫn người, thi nhau hét làm ầm ĩ khắp cả một góc trường…Cho đến khi Cheer chạy nhào ra chỗ đông người, bám chặt vào thằng Chan, hét ầm lên kể l