- Thì mời anh ngồi tự kỉ một mình! – Giọng con Cheer đanh lại, tỏ ý nghiêm túc thực sự.
Nghe nó nói đến đây, anh lại tự động mở toang cửa ra, chẳng dám phản bác gì nữa, lặng lẽ trở về chỗ ngồi. Anh vừa đặt mình xuống ngồi cạnh nó, nó lập tức bắn ra xa hơn, lùi thẳng về phía góc tường bên kia…Vẻ mặt cảnh giác khiến anh phải bật cười.
- Trông anh giống quái vật thích ăn thịt người lắm à?
- Đồng loại với nhau cả! – Câu trả lời lạnh lùng của nó khiến anh chợt cứng họng.
- Haiz…có vẻ em ghét anh lắm thì phải! – Ngồi thõng xuống ở một bên ghế, anh đưa điếu thuốc lá lên, những ưu tư trầm ngâm bắt đầu phảng phất trong làn khói.
Đứa con gái ghét cay ghét đắng mùi thuốc lá liền khẽ nhăn mặt lại, nhưng chẳng buồn ý kiến nữa. Nếu hút thuốc lá là thói quen của cánh đàn ông rồi thì nó cũng chẳng muốn cấm đoán mãi làm gì. Con bé chỉ tập trung vào trả lời vấn đề chính.
- Anh cũng thông minh phết! – Nó cười khẩy.
- Sao lại ghét anh vậy! Cho anh biết lý do được không? – Anh cũng cười, một nụ cười đắng ngắt.
- Em nghĩ anh cũng đủ thông minh để tự hiểu điều này chứ?
Trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát, rồi anh lại đằng hắng trả lời.
- Thằng Ben à!
- Nếu biết rồi thì không nên hỏi nữa.
- Hình như ở đây có sự hiểu nhầm rồi…
- Em thì lại nghĩ là không! Chuyện này đơn giản mà! Anh ghét Ben, em ghét anh, vậy thôi! – Trong căn phòng vắng lặng không có sự soi mói của người đời, con bé sẵn sàng nói thẳng toẹt.
- Đấy! Vậy mới nói là hiểu nhầm. Anh đâu có ghét Ben.
- Không ghét! Vậy sao lại đối xử với nó như thế? Hành hạ người khác là thú vui tao nhã của anh à?
- Anh chẳng bao giờ động chạm đến người khác, cho đến khi họ tự làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh!
- Ben thì làm gì mà ảnh hưởng đến cuộc sống của anh?
- Đó là em không biết đấy thôi! Nếu Ben là một thằng con trai thì sẽ không có vấn đề gì cả…nhưng mà…em biết đấy…– Nói đến đây, 10 đầu ngón tay của anh lại loay hoay đan nhẹ vào nhau, bối rối.
- Em hiểu…– Nhắc đến vấn đề nhạy cảm này…quả thật bản thân Cheer cũng chẳng thể ngụy biện gì hơn. Việc hai đứa con gái yêu nhau, có lẽ đối với giới trẻ bây giờ – đặc biệt là những người có quan niệm phóng khoáng như nó thì chẳng có vấn đề gì cả – nhưng đối với những người nguyên tắc như Ryan và gia đình Mie thì đó đúng là một chuyện khó chấp nhận.
- Em hiểu thì tốt rồi…- Anh khẽ cười mãn nguyện.
- Nhưng dù sao thì em vẫn ghét anh. – Cheer kiên quyết giữ nguyên lập trường của mình.
Nụ cười trên môi anh lại đột ngột cứng ngắc…
…
Kể từ lúc anh biết Cheer ghét mình đến thế, căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt, những vấn đề liên quan giữa anh và nó chỉ có Ben và Mie rồi lại Mie và gia đình anh cuối cùng cũng đã kết thúc. Tất cả bỗng dưng chìm vào yên lặng cho đến khi…
- A lô! Em hả! Nhớ anh không? Nhớ à! Thế em yêu đang làm gì đấy? – Thằng Trường đột ngột đẩy tung cánh cửa, thản nhiên bước vào căn phòng riêng nói chuyện như thể đây là chỗ không người khiến cả anh và nó đều giật bắn mình, tròn mắt ngạc nhiên.
Sau khi kết thúc câu chuyện, thằng bé lại bàng hoàng quay ra nhìn hai anh chị…một cái cười gượng gạo…nó khẽ cúi đầu rồi lại lặng lẽ quay ra…
- Thằng điên này nó bị gì ấy nhỉ!
- Chắc nó tưởng đây là phòng không người.
- Liệu nó có nhìn thấy chúng ta không nhỉ!
- Em tin là nó không mù…– Mồ hôi hột bắt đầu vương vai~ trên quầng trán cao của con bé. Thế này thì lại bắt đầu một chuỗi những tin đồn chẳng mấy hay ho sắp xảy ra rồi…
Y như rằng, nỗi lo lắng của nó chẳng thừa.
6 phút sau…Thằng Hoàng vào…
- A! Em chào anh chị!
9 phút sau…Thằng Long vào…
- Ôi thôi chết! Anh chị đang ở đây ạ! Em xin lỗi! Em ra ngay! Anh chị cứ tiếp tục vui vẻ!
15 phút sau…Căn phòng đột ngột chìm vào bóng tối…Cả Cheer và Ryan đều chết lặng…Chắc chắn là có đứa giở trò rồi…Quá sức chịu đựng, Ryan liền hét toáng lên trong sự tức giận.
- Thằng nào còn tắt đèn ngày mai nghỉ việc hết cho tao!
Nói rồi, anh liền đứng phắt dậy, hùng hổ bước ra ngoài khiến bọn con trai chạy ré lên ầm ĩ. Trong chốc lát đã chẳng còn thấy bóng dáng thằng nào lảng vảng ở xung quanh. Vẫy tay ra hiệu cho cái Cheer, anh lại rủ nó sang phòng khác cho yên tĩnh.
- Xuống tầng ba đi! Ở đây phiền nhiễu quá!
- Vâng! – Chẳng hiểu sao lúc này, nó lại ngoan ngoãn nghe theo người mà nó ghét đến thế.
Lóc cóc dò từng bước theo anh xuống tầng ba, lúc đi qua khúc cua ở cầu thang, anh liền mở hộp cầu chì ra…y như rằng, các công tắc đã bị bọn nhân viên giật cho tắt ngúm…Lũ phá hoại!
…
Bước vào căn phòng chuyên dành cho các đại gia xem gái nhảy múa cột thoát y tại đây, nó lại chợt thầm cười trong lòng. Giữa anh và nó – ở đây – thì chắc chắn không thể xảy ra cái chuyện quái gở đó rồi!
Căn phòng rất rộng, chiếc bàn chính giữa căn phòng chia cách hai con người với nhau thành một khoảng lớn. Anh ngồi phía bên kia, đối diện ngay trước mặt nó, ánh mắt lờ mờ của kẻ là ngà say đã khiến anh phân thân thành ba phần…
Ôi thôi chết! Nó đang nhìn thấy ba ông Ryan…
Sợ thật! Chẳng nhẽ đây lại là cảm giác say thật sự mà nó thường thấy trên tivi nhưng bản thân lại chưa từng trải qua?
Vô lý! Bình thường cho dù có uống nhiều gấp đôi thế này thì nó cũng có biết say là cái quái gì đâu! Vô lý…thật sự là vô lý quá!
Càng nghĩ, con Cheer càng cố nhắm chặt mắt lại, lắc đầu vài cái cho tỉnh rượu, rồi vội mở ra nhìn anh cho kỹ thêm lần nữa…May quá! Giờ thì ba cái bóng phân thân đã chập lại làm một rồi. Nó thở phào nhẹ nhõm. Tiếp tục tán gẫu với anh về những câu chuyện từ gia đình. Chẳng hiểu sao ngày hôm nay anh lại tâm sự với nó nhiều chuyện riêng tư đến thế.
…
Anh kể, anh đã từng là một thằng nghiện.
Thời trẻ, anh đã trải qua không biết bao nhiêu các cuộc chơi, những cơn bão đêm dường như chẳng bao giờ có điểm dừng để kết thúc.
Anh thường xuyên bỏ nhà đi bụi, không muốn về nhà đối mặt với nước mắt của mẹ, sự lạnh lùng của ông bố chỉ biết đến kiếm tiền. Mà nguyên nhân của những chuỗi bê tha đó là do một lần đưa bạn gái vào nhà nghỉ, anh vô tình phát hiện ra bạn kế bên phòng lại chính là ông bố mặt lạnh đáng kính của mình. Sự tôn trọng đột ngột bị đổ vỡ, thương mẹ nhưng không biết phải làm sao, cố gắng giữ lấy cái hạnh phúc gia đình giả tạo khiến anh trở nên u uất trầm cảm. Chơi bời cũng chỉ là để che giấu đi cái vỏ bọc vô cùng yếu đuối của mình. Cho đến khi mẹ anh đột ngột lên cơn đột quỵ, lúc đó anh mới thật sự hiểu ra mình cần phải làm gì…
Thay vì chơi bời phá tán để trả đũa ông già, anh đã quên mất mẹ mình đang phải chịu những áp lực vô cùng lớn từ phía họ hàng lẫn cuộc sống. Quên mất một mình mẹ đang phải gồng lưng lên gánh vác chuyện gia đình trong khi những tổn thương trong tim đang ngày bị xói mòn mỗi lúc một lớn. Bởi vậy nên anh lại càng thương mẹ, thương cả đứa em gái mỗi ngày đều nhìn theo cái gương xấu của ông anh nên càng ngày càng lạc lối.
Vì thế, bây giờ những rắc rối của gia đình đều một tay anh gánh vác, ngay cả đến chuyện của đứa em gái này anh cũng buộc mình phải giải quyết cho êm xuôi. Chuyện giữa Ben và Mie thật sự đã khiến cho dòng họ nhìn vào gia đình anh n