nh táo, ngồi căn đo đong đếm từng tí một rồi mới vẽ rất nhiều! Chả trách mấy ông họa sĩ đôi khi mất cảm hứng cũng phải”làm một tí”để cho nó hưng phấn thì phải.
Vẽ mèo, rồi lại vẽ nhăng vẽ cuội. Chả hiểu sao trong lúc đó đầu óc nó lại nảy nở ra nhiều ý tưởng mơ hồ đến thế. Đầu nghĩ là tay làm việc, mà không hiểu sao đôi tay nó lúc đó lại có thể max công suất đến thế. Từng đường nét được đưa nhanh như một cái máy…Thoăn thoắt thoăn thoắt, không ngừng nghỉ…Và toàn là những hình vẽ trừu tượng mà con Cheer chắc rằng: ” Bây giờ thì trông thật đẹp! Nhưng đến lúc tỉnh thì chắc chả hiểu là mình đã vẽ cái gì đâu!”. Tự dưng nó lại cười nhạt.
Mà thôi! Cũng mệt quá rồi! Nhìn vào thằng em đang yên giấc ngủ say, Cheer chỉ muốn nhào tới ôm trầm lấy nó rồi thiêm thiếp ngủ là vừa.
Nghĩ là làm, nó liền vội vàng lăn tới, lay thằng Quân dậy, liên tục chọc phá không cho thằng bé ngủ, bắt nó phải dậy nói chuyện với mình trong khi chỉ còn 30 phút nữa là nó đã phải dậy đi học.
- Chị vừa đi đâu về mà mùi kinh thế…? – Mắt nhắm mắt mở, thằng bé lè nhè nói.
- Sinh nhật quán…
- Sinh nhật quái gì mà giờ này mới về?
- …
…
Sau khi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho người duy nhất mà nó cảm thấy rằng có thể tâm sự ngay lúc này, thằng bé chau mày nói.
- Chỗ làm kiểu đấy thì nghỉ mẹ đi!
- Ừ! Thì chị cũng định thế! Nhưng phải chờ nốt tháng đã!
Nói xong, nó lại ngước mắt nhìn lên trần nhà, bao nhiêu suy nghĩ mơ hồ lại dội về tâm trí…Nghỉ việc ư? Sau chuyện này thì quả thật là nó cũng muốn nghỉ luôn thật đấy!
Nhưng sắp tới là thi tốt nghiệp rồi, học phí đội giá, rồi còn bao nhiêu khoản phải lo, nó không muốn thêm một lần nữa trở thành gánh nặng về cả vật chất lẫn tinh thần cho mẹ…Thế cho nên…thật sự khó nghĩ quá!
Có khi vẫn phải cố cắn răng chịu đựng, dĩ hòa vi quý mà sống, mà làm việc tiếp cho nó qua những ngày u ám này thôi!
…
Nhắm chặt mắt lại, nó cố ngủ, lúc này đã là hơn 7 giờ sáng, cứ ngỡ từ lúc bị lừa cho đến bây giờ chắc thuốc cũng phải hết tác dụng rồi…nhưng không ngờ…mọi chuyện bây giờ mới chỉ là bắt đầu!
Mỗi khi nhắm mắt lại, tiếng quạt trần quay lẫn với tiếng nước mưa đang rơi lao xao rí rách như hòa trộn lại thành một bản nhạc dance khó tả. Trong chốc lát, những tiếng nhạc xập xình trong căn phòng náo loạn kia lại đột ngột quay trở về tâm trí, những ánh đèn xanh tím cứ liên tục thoắt ẩn thoắt hiện trong trí óc nó…liên tục giày vò ngay cả trong giấc ngủ.
Cố nghiến răng nắm chặt tay và nhắm nghiền mắt, cố gắng chống chọi với những hình ảnh vô cùng hoang tưởng, nhưng vẫn không lại. Ảo giác mỗi lúc một lớn dần khiến cho căn nhà xung quanh nó bỗng nhiên trở nên thật xập xệ, xoay mình nhìn lại khuôn mặt yên bình của thằng em trai đang nằm say giấc ngủ ở bên cạnh, nhưng rút cục, thứ mà nó nhận được cũng chỉ là một con quái vật! Nhìn thằng bé mỗi lúc một xấu xí và đáng sợ, đến nỗi Cheer rùng mình không dám nhìn vào nữa, không muốn để cho hình ảnh thằng bé mỗi lúc một trở nên xấu hơn trong mắt mình.
Nó quyết định bật dậy!
Lại một lần nữa chui vào phòng vệ sinh, rửa mặt đánh răng cho thật sạch sẽ, trở về phòng mình chỉn chu lại quần áo, sắp xếp sách vở rồi quyết định xuống nhà đi học.
Vẫn muốn đi học! Cố được bao nhiêu thì vẫn cứ cố! Dù sao thì cũng sắp thi kết thúc học kì một rồi cơ mà…
Nó còn phải đi để ghi chép bài cho cả thằng Ben. Một người mang trách nhiệm của cả hai người thì phải cố gắng gấp đôi thôi!
…
Bước đi loạng choạng xuống tầng một, nhìn dãy cầu thang lúc này trông ngoằn nghèo hơn lúc trước, từng bậc như lún xuống, cảm tưởng sắp sụt lở đến nơi vậy. Bám chắc vào thành cầu thang, nó cố gắng vịn thật chặt rồi hướng ánh mắt mình về một điểm chính, vững bước đi xuống nhà.
Vừa nhìn thấy nó, mẹ liền quay ngoắt ra hỏi.
- Vẫn còn định đi học à? Mệt thế sao không nghỉ đi!
- Thôi ạ! Con có mệt gì đâu! – Nó gượng cười.
- Vậy ăn chút gì rồi hẵng đi! – Vừa nói, mẹ vừa dọn mâm cơm ra cho nó. Nhưng lúc nhìn vào thức ăn, tự dưng nó lại thấy buồn nôn…Cố nuốt một miếng cơm, tự dưng nó thấy cả người nôn nao hết thảy…Không thể nhịn hơn được nữa, con bé chạy nhào vào phòng tắm.
Chứng kiến cảnh tượng đó, mặt mẹ nó liền tái ngắt lại.
…
“Ọeeeeeeeeeeeeeeeeeee!!!!”
Vừa bước vào phòng vệ sinh, nó vội vàng nhào ngay xuống bồn cầu, nôn thốc nôn tháo, cảm giác như toàn bộ ruột gan đều được lôi ra hết cả…Đến lúc tất cả đã được trào ra hết, nó lại cảm thấy bên trong bụng rất rỗng, rất thoải mái, không còn trương phình lên như lúc trước…Tự dưng lại cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút, bởi vì mệt, bởi vì không còn sức lực đâu mà suy nghĩ nữa…
Lóc cóc trở về phòng, nó quyết định ném phịch mình lên chiếc giường…rồi lăn kềnh ra ngủ…
Và lúc này…thì thật sự là ngủ!
Một giấc ngủ tuy rằng khá khó khăn…nhưng vẫn chấp nhận được!
…
4 giờ chiều, nó trở mình tỉnh dậy, nheo mắt nhìn vào đồng hồ và cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi kim ngắn kim dài đã không còn phân thân thành nhiều mảnh nữa, có vẻ như tác dụng của thuốc cũng đã đến hồi tan biến rồi. Cheer ngồi bật dậy, nhấc mình ra khỏi chiêc giường, nhưng vừa đặt chân nhìn xuống mặt đất, nó lại cảm thấy choáng váng, những đường hoa văn trên nền đá thạch anh vẫn tiếp tục chuyển động…Tuy nhiên, sau vài cái chớp mắt, chúng lại ngoan ngoãn trở về vị trí cũ. May quá! Thế này là có thể tự lái xe đi làm được rồi!
Xuống nhà tắm rửa rồi nhét vội vào bụng mình một ít thức ăn, chải chuốt lại đầu tóc, nó quyết định hôm nay đi làm sớm.
Vừa bước đến bậc cửa, bước chân của nó bỗng dưng dừng khựng lại một cái, nghĩ lại chuyện vừa xảy ra đêm qua, nó không sao ngăn nổi huyết áp của mình lại tăng cao…Nhưng cố dìm chúng xuống, con bé lấy hơi thở đều đặn hơn, mọi chuyện sẽ chỉ để trong lòng, từ nay sống đề phòng là được rồi! Nghĩ thế, nó lại rảo bước đi vào quầy thu ngân, nở nụ cười thân thiện chào anh quản lý như mọi ngày.
- Ơ! Mai hôm nay đi sớm nhỉ! Hôm qua chơi cả viên như thế mà vẫn còn sức đi làm cơ à!
- Chắc quen rồi! – Ông giám sát bồi vào thêm.
- Dạ không ạ! Cái thứ đó…em đã xài bao giờ đâu! – Con bé khẽ cười nhạt.
- Chưa xài bao giờ á? Lại điêu! – Vừa nói, lão Tuấn vừa bĩu mỗi, rồi lại cười khà khà – Thế thì em đúng là trâu bò quá! Lần sau chắc phải cho hai viên mới bệt được! Ha ha!
Chẳng biết nói gì hơn nữa! Loại người này đúng là quá trơ tráo rồi! Sao những lời như thế mà hắn ta cũng có thể nói ra được nhỉ? Tức đến nghẹn cả họng nhưng vẫn phải giả vờ làm ngơ, nó chỉ mỉm cười lịch sự rồi lại mau chóng trở về vị trí của mình, nghiêm túc làm việc.
Ừ thì…Vậy là quá đủ rồi nhé! Không có đùa cợt chơi bời gì nữa! Từ giờ trở đi, đi làm thì chỉ có đi làm, chẳng có chuyện vui vẻ đùa bỡn gì với đám con trai đốn mạt đó nữa đâu!
…
Mặt lạnh như tiền, nó bước ra khỏi quầy thu ngân, rồi tiếp tục làm công việc dọn dẹp của mình, cho đến khi nghe thấy đàm báo đón khách vào phòng VIP, Cheer vội vàng chạy về vị trí.
Đám khách VIP lên lần này toàn mấy lão khọm già, bụng phệ, vài tên cường tráng đô con còn lại cũng toàn xăm trổ đầy người…nhìn phát khiếp!
Vừa nhìn thấy khách lên, nó lại vội vàng ra đón, rồi nhanh tay bấm cầu thang máy cho họ, nhưng đ