c bồi thường, chị thu ngân nhắc khéo thì lảng tránh. Trong lúc người cầm trich phòng đang nhì nhằng cãi cố nhất định không chịu trả tiền thì anh Ryan lại bất ngờ trở về, đi cùng anh là một người đàn bà trung niên dáng vẻ sang trọng nhìn vô cùng quen thuộc…Càng tới gần, con ngươi Cheer càng như muốn rớt khỏi tròng mắt. Nó ngạc nhiên đến nỗi một loạt câu hỏi đột nhiên xuất hiện ồ ạt trong đầu: ” Sao sư phụ lại đi cùng Ryan? Đây đã là lần thứ hai rồi, chắc chắn giữa hai người này có mối quan hệ gì đó…”…
Rõ ràng là nhìn thấy Cheer, nhưng sư phụ lại giả vờ tảng lờ như không biết, cho đến khi mọi chuyện được anh Ryan giải quyết xong xuôi thì sư phụ mới lặng lẽ ra hiệu cho nó xuống tầng hầm nói chuyện. Còn mấy người kia, sau khi đàm phán với anh Ryan một hồi rút cục cũng phải xì tiền ra…Thấy không? Đằng nào trước sau cũng phải trả, lôi thôi lằng nhằng mà làm gì cho nó mất mặt ra!
- Lần trước ta đã hẹn con nói chuyện…
- Vâng, nhưng…
- Ừm…Lần đó do xảy ra sự cố, ta không nói. Nhưng lần này ta muốn nhờ con giúp một việc có được không?
- Việc gì ạ?
…
Không rõ là giữa anh Gà, anh Ryan và sư phụ thì có mối quan hệ như thế nào với nhau nhỉ?…
Vừa đi, Cheer vừa suy nghĩ mãi về lời nhờ vả của sư phụ ngày hôm nay, nhoắng một cái đã sớm trở về nhà. Nằm sóng soài trên giường, nó lại lôi điện thoại ra gọi điện cho Chan, bắt đầu tiết mục tâm sự đêm khuya.
“…”
- Anh quen anh Gà lâu chưa?
- Từ hồi học cấp 2, tính đến giờ cũng được 6 năm rồi.
- Ừm, vậy là cũng thân đấy nhỉ! Thế có biết các mối quan hệ ngoài luồng của ổng không?
- Sao em hỏi việc đó?
- À…vì sư phụ em…hôm nay bà ấy có nhắc đến anh Gà…
- Hả? Em có sư phụ á? Ai mà đáng thương thế?
- Yà! Im ngay! Chó ghẻ đầu này…
- Lại ****? Lâu không đánh nhờn à?
- Bảo ai nhờn? Thôi không đùa nữa, quay về việc chính đi. Anh có thể bảo Gà sắp xếp một buổi đua xe so găng với hội sư phụ em được không?
- Sao tự nhiên lại muốn thế? Đúng sở trường của ổng đấy!
- Ừ! Vì bà ý nhờ em thế. Em cũng chả hiểu lắm! Vậy nếu được thì anh nhờ hộ em nhé!
- Ok! Thế hôm nay đi làm thế nào? Vui không?
- Uồi vui cực…hôm nay có xảy ra vụ đánh ghen nhé…hay cực!!!
- Như nào…
- Trần đời chưa thấy vụ nào ngược đời như thế này! Con nhỏ bị đánh ghen lại đấm cho bà vợ lão ngoại tình sưng cả mắt, bả kia tức mà chả bật lại nổi. Lại còn bị ông chồng lôi về nhà **** nữa. Chết mà ảo!
- Đi làm toàn chứng kiến mấy cái linh tinh…hỏng người…
- Vâng…hỏng người…thế sao anh còn yêu tôi?
- Hỏng thằng này mới phải yêu chứ không hỏng có chó nó yêu!
- Thôi…đùa mà! Hôm nay anh cũng có chuyện hay cực!
- Không thèm nghe!
- Hình như Yan có người yêu mới rồi đấy! Tối nay vừa thấy xúng xính quần áo đi hẹn hò đây này!
Nghe Chan nói xong, Cheer chợt khựng lại một lúc, tự dưng cảm thấy có chút gì đó hơi nhoi nhói trong lòng…Hình như là vì hụt hẫng…
Cũng phải thôi! Đôi khi không nhất định phải yêu nhau…Nhưng chứng kiến một người từng nói yêu mình say đắm bây giờ đột ngột đi hẹn hò với người khác…Cũng cảm thấy thất vọng lắm chứ! Vì chứng tỏ trước đó đối với họ mình đã bao giờ quan trọng đâu?!
Cheer thầm cười nhạt, rồi nó lại bình tĩnh hỏi chuyện tiếp.
- Thế à?! Tốt cho hắn. Thế anh đã tìm được nhà mới chưa? Hay cứ định ở mãi nhà Yan thế à?
- À không! Ở mãi nhà hắn sao được. Bất tiện lắm! Hôm nay anh đã hỏi bác chủ nhà khu chung cư dưới kia rồi. Phòng cũng được lắm nên anh đặt tiền luôn rồi. Ngày kia chuyển sang ở luôn!
- Sao không cho tôi đi xem phòng với? Tôi chả tin thẩm mỹ của anh lắm!
- Này! Anh ở hay em ở! Đồ vô duyên!
- Ờ! Vô duyên đấy! Thôi ngủ đây!
- Ờ…ngủ ngon nhé! Yeobo…
- Ui zời ơi! Cũng biết”yeobo” cơ đấy!
- Ừ…Anyeong yeobo…
- Ôi mẹ ơi thôi im đi nổi hết da gà rồi này! Ha ha!
Vừa nói, cái Cheer vừa ôm bụng cười khanh khách, tay không ngừng xoa những đốm sần sùi đã nổi li ti trên cánh tay vì độ sến của Chan.
- Thôi! Ngủ ngon nhé! Yeobo! Em cũng ngủ đây! – Mắng mỏ chán chê rồi, con bé lại bắt đầu dịu giọng chúc Chan ngủ ngon y như một chú mèo con nũng nịu…khiến Chan cười tít cả mắt, ôm miệng cười sướng không tả nổi!
…
Tối hôm đó, Yan sửa soạn quần áo chỉnh tề, sang nhà cô bạn gái mới quen qua facebook, chuẩn bị cho buổi gặp gỡ đầu tiên. Lượn lờ một vòng qua bờ hồ XX gần nhà cô bé, lặng yên lắng nghe gió khẽ rít qua tai, từng đợt lạnh tạt mạnh vào mặt để nhận ra rằng tim mình đang đập loạn cả lên…vì lo lắng!
Yan chưa bao giờ hẹn hò, cũng chưa bao giờ cưa gái cả!
Đó là sự thật…
Một sự thật quá phũ phàng đối với một thằng con trai có cả ngoại hình lẫn tiền tài như hắn!
Bởi vậy mà Yan luôn thất bại trong tình yêu…
Tệ thật!
…
Phải mất vài phút đứng loanh quanh, cố nén cho tim mình ngừng thở gấp trước cửa nhà cô bé đó, Yan mới dám bấm chuông gọi cửa chờ người ra…
Một lát sau, xuất hiện trước mặt hắn là một cô bé học cấp ba, cao chừng mét sáu, da trắng hồng, tóc đen láy, ăn mặc giản dị và đeo một cặp kính gọng đồng kiểu ngày xưa chứ không xì- tin xì khói như mấy cô cậu bây giờ.
“Chậc! Mộc mạc thật!” – Yan thầm nghĩ như vậy trong đầu, rồi cũng vui vẻ chào hỏi cô bé. Có vẻ như đây là cuộc gặp gỡ của hai kẻ đều chưa có nhiều kinh nghiệm trong tình trường nên vẫn còn hết sức gượng gạo. Sau một hồi nói chuyện luyên thuyên, Yan bắt đầu hỏi.
- Mình đi đâu bây giờ?
- Đi dạo đi!
- Đi dạo á?…–”Lâu lắm rồi không đi bộ”hắn thầm nghĩ như vậy trong đầu nhưng rồi lại cười nhoẻn – Ok! Vậy để xe vào nhà em nhé?
…
Thế là hai đứa cùng đi bộ cùng nhau.
Thật ra Yan quen cô gái này trên mạng cũng đã lâu rồi, lại còn học cùng trường nữa, nhưng phải đến bây giờ mới có tâm trạng để gặp mặt. Nói là nhận lời cô gái ấy để làm người thay thế…tuy có hơi quá đáng…nhưng thật sự thì không sai cho lắm!
Đúng là Yan chỉ coi cô gái ấy như người thay thế…để cho Cheer biết rằng – thiếu Cheer – Yan vẫn có thể yêu người khác, cuộc sống của hắn vẫn vui! Chằng làm sao cả!
Thường thì sau khi bị bỏ rơi, hầu như những người ở lại hay có cái suy nghĩ hoặc dạng hành động bồng bột đại loại như vậy đấy! Quả nhiên Yan cũng không nằm ngoài vùng phủ sóng.
Tưởng rằng chỉ định đi bộ một lúc thôi, ai ngờ cũng sắp hết hai vòng hồ rồi, cô bé lại rụt rè nên cũng chẳng biết nói gì nhiều. Giữa hai người dường như chỉ có tình cảm từ một phía, nên Yan cũng hết sức ngại ngùng…Hai đứa đi cạnh nhau như hai đường thẳng song song, không dám nắm tay, cũng không dám chạm cánh tay quá gần…chẳng khác gì chuyện tình hồi cấp một.
Vậy là cứ đi mãi, đi mãi như thế…cho đến khi hết hai vòng hồ, Yan đã bắt đầu có dấu hiệu hụt sức.
- Em có muốn ăn gì không?
Hắn cố tình hỏi như thế, hòng để con bé nghĩ ngợi mà đi chậm lại…Ai dè…
- A! Có hàng ô mai ở gần đây kìa! Em thích ăn ô mai! – Vừa nói, con bé vừa cười nhí nhảnh rồi lại rảo bước chạy thật nhanh…
Yan vội vàng hì hục đuổi theo, thầm khóc trong lòng.
…
Tối hôm đó, sau khi hành cho hắn đi thêm hai vòng hồ nữa, được uống một cốc trà chanh và”buộc” phải ngậm hai viên ô mai me…Hắn đắng lòng trở về nhà trong bộ dạng tàn tạ. Nghiễm nhiên lại được tập- thể- dục- buổi- tối!