mảnh tâm trạng khác nhau. Như ngày thường thì tôi muốn con đường có thể kéo dài hơn nữa, để tôi được cô bé ấy gục đầu lên vai và thủ thỉ từ phía sau. Thế nhưng hôm nay tôi chỉ ước nó là một con đường vĩnh cửu, để tôi không phải đến lớp, và hơn tất cả, là không phải đối mặt với em, để rồi cả hai phải khó xử. Cơ mà nói gì thì nói, tôi đã tự hứa sẽ quyết tâm sửa đổi lỗi lầm của mình, thế nên bằng mọi giá tôi sẽ hoàn thành lời hứa đó, bất kể có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Hít một hơi thật mạnh, tôi bước vào lớp với một tâm thế khác hẳn ngày thường. Vivi vẫn ngồi đó, ánh mắt đượm buồn và xa xăm hướng ra phía cửa sổ, bàn tay cô bé vẫn đang mân mê cái móc khoá gấu nhỏ xinh mà tôi dành tặng. Chắc em vẫn chưa biết về sự có mặt của tôi trong lớp. Nhưng tôi còn quên mất một điều rằng, bọn lớp tôi dường như đã nhận ra được sự khác lạ khi tôi và Vivi không còn đi chung với nhau như mọi lần. Đó là vì ngay lúc ấy, thằng Phương quắn đã tiến lại bên cạnh tôi và hét lớn:
- Hai đứa bay sao vậy, giận nhau à?
Nhanh như cắt, tôi hướng mắt về phía chỗ ngồi của mình, bỏ qua sự quan tâm có phần vô duyên của thằng bạn chí cốt. Vivi giật mình và bằng con mắt với thị lực 5/10 của mình, tôi cam đoan em đã quay lên nhìn tôi rồi sau đó lẳng lặng ngoái đầu đi. Bằng chút ít niềm hy vọng le lói trong lòng, tôi vẫn tin rằng, Vivi vẫn còn yêu tôi nhiều lắm, chỉ là em cố giấu cảm xúc đi mà thôi, phải không?
Nếu như tôi vẫn là tôi của… ngày hôm qua, chắc hẳn tôi sẽ kiếm một chỗ nào đó thật yên tĩnh để thả hồn cũng như né tránh đi khoảnh khắc mà hai chúng tôi phải đụng mặt nhau. Thế nhưng hôm nay, tôi đã trở thành một con người hoàn toàn khác, tôi biết trân trọng hơn những gì mình đang có và không ảo tưởng với những thứ đã quá xa tầm tay. Tự tin vì dù sao thì tôi cũng đang chiếm lợi thế lớn trong cuộc đua sắp tới với thằng Dũng mặt bựa, ông bà ta đã nói “Nhất cự ly, nhì tốc độ” mà lại. Tôi tiến tới chỗ ngồi của mình, đặt chiếc cặp lên bàn và mỉm cười thật tươi. Dù Vivi đã cố gắng tỏ ra không để ý, thế nhưng khi tôi cất tiếng, cô nàng cũng phải… nhịn nhục mà quay sang:
- Ăn sáng chưa?
Có vẻ là tôi không hẳn là người duy nhất cảm thấy bối rối trong trường hợp này. Và đây chắc là lý do mà Vivi muốn đi sớm, phần vì muốn tránh phải đối mặt với tôi, phần vì muốn cố gắng làm những điều gì đó ngốc nghếch mà tôi không thể đoán ra được:
- Dạ… em chưa? Còn… H thì sao?
Vivi vẫn ngoan ngoãn, hẳn là vậy, chỉ một đêm làm sao có thể khiến một con người thay đổi hoàn toàn được. À mà khoan, hình như tôi là một đứa như vậy, rõ ràng lúc tối tôi còn sợ sệt đủ điều, thế mà hôm nay gặp em, mồm miệng trơn như bôi mỡ. Chắc tại sự ủng hộ của nhạc mẫu cũng như cử chỉ và hạnh động lúng túng của Vivi, tôi có thể thầm cảm nhận được rằng, cơ hội của tôi vẫn còn, thậm chí rất lớn là đằng khác:
- Anh ăn rồi, mang theo hộp cơm cho Vi này! – Tôi móc trong cặp ra một hộp cơm gà tổ bố và đưa cho Vivi
Nếu như ngay sau đó tôi không quen tay mà đưa lên định xoa đầu Vivi, có lẽ tôi lại được nhìn ngắm nụ cười tít mắt “của tôi” ngày nào:
- Dạ… em cảm ơn H!
Vivi bối rối mở hộp cơm ra và lạch bạch chạy ra phía hành lang ngồi, chắc em sợ nếu hai đứa ngồi cạnh nhau lâu quá lại hút nhau về thì không hay, đằng nào cũng chẳng là gì của nhau nữa cả.
Ít phút sau, tiếng trống trường đã điểm. Long cô cô kiêm má Hà có mặt ở cửa lớp với một tờ giấy kẻ một đống ô gì đó mà tôi nhìn không ra chữ. Chuyện sẽ chẳng có gì khiến tôi bận tâm nếu như đám lớp tôi không ồ lên và náo loạn ngay sau đó. Vâng, tờ giấy đó tuy mỏng là vậy nhưng nó chẳng hiểu bằng cách nào đã biến thành một thanh kiếm sắc bén và chém thẳng vào trái tim đang rỉ máu của tôi. Má Hà đã quyết định chuyển chỗ ngồi của cả lớp. Và oái ăm là tôi và Vivi sẽ không còn được ngồi cạnh nhau nữa mà thay vào đó, tôi sẽ ngồi cạnh nhỏ Huyền và bé Vi ngồi chung với thằng Đạt. Chẳng biết chuyện này có liên quan gì đến việc Vivi lên trường sớm hay không, chỉ biết lúc ấy, tôi cảm thấy buồn và hụt hẫng vô hạn. Vừa mới trước đó, tôi còn tràn trề hy vọng về một cuộc lật độ ngoạn mục trước thằng Dũng và một lần nữa tái hợp với bé Vi, thế mà giờ đây, mọi thứ đã vỡ tan tành mây khói.
Tôi thấy khoé mắt mình hơi cay, lần đầu tiên tôi không kìm chế được bản thân ở chốn đông người như thế này. Tuy vậy, chắc có lẽ tôi cũng chẳng thể làm gì được đâu nhỉ? Nhiệm vụ của tôi lúc này chỉ có một, đó là tích cực học tập và sút thằng Dũng qua một bên. Coi như tôi gửi “vợ” cho nó trông hộ một thời gian, tôi sẽ lấy lại bằng mọi cách. Và nếu “cô vợ đáng yêu” của tôi có mảy may xây xát gì, đến lúc đó tôi thề là tôi sẽ tính sổ nó đấy, thiệt luôn.
Còn bé Vi à, chờ anh nhé, rồi một ngày nào đó, anh sẽ kéo em trở về bên cạnh mình, ôm lấy em và lại thì thầm khẽ như ngày nào, rằng: “Anh yêu em”.
Chap 19:
Cũng đã gần 3 năm, à nhầm, chính xác là khoảng 2 năm mấy tháng gì đấy kể từ khi tôi và em may mắn được quen biết nhau. Cái mối lương duyên ấy đến bây giờ đã trở thành một câu nói cửa miệng của tôi, đó chính là “định mệnh”. Cũng phải thôi, trên thế giới vô cùng bao la và rộng lớn này thì việc mà hai đứa nhóc tình cờ gặpnhau và cố tình yêu nhau cũng chẳng nằm ngoài sự tính toán của ông trời. Cơ mà ông trời hình như là cái người bị chửi nhiều nhất thì phải. Và dĩ nhiên đâu phải vô cớ mà người ta xúm vào và chửi ổng một cách thậm tệ như vậy, cái khiến ổng trở nên vô cùng độc ác trong mắt thiên hạ đó là vì ổng quá… trẻ con.
Mới vài giây trước còn cho người ta ôm hôn nhau thắm thiết, ấy thế mà chỉ tích tắc ngắn ngủi sau, bằng huyền cơ nào đó, ổng đã khiến họ lôi hết cả họ hàng hai bên nội ngoại ra mà chửi nhau. Dù tôi cũng là một nạn nhân của ông trời đấy, thế nhưng, tôi thực tế hơn nhiều so với những kẻ chết nhát chỉ biết nằm trên giường khóc lóc thảm thiết và đổ lỗi cho số phận. Tôi thừa biết rằng những gì đã xảy ra hoàn toàn đều do lỗi của tôi – một thằng nhóc ham chơi hơn ham học mà ra. Ngay từ buổi tối hôm qua, tôi đã xác định được mục tiêu và lý tưởng cho chặng đường sắp tới của mình. Đó là học, học và học. Chỉ có cách đó tôi mới nhen nhóm được một chút hy vọng để níu em lại bên mình. Vivi đã từng nhắc nhở tôi rất nhiều về chuyện này, và dù biết rằng em luôn nói đúng và hẳn nhiên tất cả những gì em nói đều nhằm một mục đích là muốn tốt cho tôi, thế cơ mà như các bạn đã biết thì tôi vẫn bỏ hết vào cặp và quăng vô xó tường cho đến tận hôm nay.Nhưng nói thì nói vậy chứ thực tâm tôi cũng đau khổ dữ lắm. Cái cảm giác y như một đứa con nít bị thằng bạn thân nghỉ chơi, chỉ khác một chút, người vừa nghỉ chơi tôi là một cô bé.Nhưng lại phải túm váy một lần nữa rằng nhiệm vụ hàng đầu của tôi ngay lúc này là xung phong lên bảng và khiến bà cô Sinh phải lòi một con 10 đỏ chói ra chứ không phải là nhắm mắt và tiếp tục mơ mộng.
Tôi không dám nhận mình là một người đặc biệt, cơ mà nếu không học thì thôi, chứ mà tôi đã ra tay thì gạo xay ra… kẹo mút. Nói là làm, trước sự ngỡ ngàng của cả lớp, tôi – một thằng chưa bao giờ biết đến hai chữ “chép bài” chứ đừng nói đến việc xung phong lên bảng trả bài, đã đĩnh đạc cầm quyển vở sinh học đa phần