Truyện Hay The Day You Went Away Full
Đánh giá:
7/10Bình chọn: 1649
g trong thời gian phát dục thì càng tôn thêm vẻ đẹp dịu dàng, ngây thơ và thuần khiết của em.
- “Nhìn cái gì mà nhìn…” Ngọc Anh xấu hổ, nhăn mặt nhìn cả 3 đứa rồi hét lên.
Vi thì chỉ đỏ mặt, thập thò núp sau lưng Anh.
Cả 3 thằng cũng hơi quay đi chỗ khác, nhưng đâu cũng lại vào đấy, cũng liếc qua nhìn 2 thân hình thiếu nữ đang chớm nở mà ngắm mà nghía.
Moạ, trò ơi, phần đó của em…nhìn cũng được đó…tôi lè lưỡi liếm liếm môi.
- “Đã nói ko được nhìn rồi cơ mà. Khanh, cậu ko đc nhìn nữa…” – Anh tiếp tục khó chịu nhìn cả 3, nhưng cảm thấy nước đổ lá khoai quá nên đánh vào phòng tuyến yếu nhất của chúng tôi, là thằng Khanh.
Quả nhiên, nó quay đi, ko hề liếc nhìn thêm lần nào nữa. Ôi đeck, mày dại gái đến thế sao Khanh ơi là Khanh…
Ko sao, còn thằng Tuấn, đồng chí bao lâu nay của mình, hahahaha…
- “Thầy đừng nhìn nữa mà, ko thì em lên thay đồ thật đấy…” – Vi lí nhí nói.
- “À, ko nhìn, ko nhìn nữa, đi bơi thôi tụi bay…” – lúc này tôi sợ thật nên ko dám nhìn nữa, đành dẫn đầu cả đám lao ra biển trước.
………
Chà, nước biển mát quá, vị mặn của muối, dưới chân là sỏi, vỏ sò vỡ, …thỉnh thoảng có một vài chú cá nhỏ bơi qua bơi lại…Tôi bơi vài vòng cho nóng người rồi lên bờ kiếm tụi bạn cùng chơi cho vui. Thằng Khanh và Tuấn thì đang giữ phao cho Anh, tụi nó đang tán dóc gì gì ấy. Nhìn về phía túp dù của nhóm thì thấy anh Vũ đang nằm ghế dựa phơi nắng, quanh đấy thấy lác đác vài cô gái đang săm soi anh ấy một cách si mê và ngưỡng mộ, còn em…tôi thấy em đang ngồi trên bãi cát gần đó một mình, 2 đầu gối hơi co, 2 tay vòng lên đó, đôi bàn chân em cứ mặc kệ từng cơn sóng đang vỗ về lên xuống đập vào. Em ngồi đó, thỉnh thoảng nhìn tụi bạn rồi cười cười, có lúc nhìn ra những chỗ xung quanh, nhìn các khách tắm biển khác, ngắm nghía những đồi cát cao to gần đó, trong đôi mắt ánh lên sự tò mò, bỡ ngỡ và một chút gì đó…hoài niệm.
- “Ey, đang nhìn cái gì đó” – tôi lại gần em, nhưng em vẫn ko phát giác là có người đến.
Lấy bàn tay giơ qua giơ lại trước mắt em thì em mới sực tỉnh và nhận ra tôi đang đứng kế bên…
- “Trò đang làm gì đó…”
- “Ngắm cảnh thôi…” – em cười cười nói.
- “Sao ko xuống tắm cùng tụi nó, ngồi một mình đây chi vậy…” – chỉ chỉ tụi Tuấn Khanh đằng xa, tôi hỏi em.
Em chỉ nhìn tôi, ko trả lời rồi lại ngước mắt nhìn ra biển.
Thấy vậy, tôi cũng chẳng buồn kéo em ra tắm, ngồi xuống cạnh em rồi đôi mắt cũng bắt chước em, ngắm nhìn khung cảnh sự vật xung quanh.
Tôi và em hai đứa chẳng nói chẳng rằng, giờ đây chỉ còn tiếng sóng biển rì rào, tiếng gió thổi vi vu từng cơn…
Ngắm được một lúc, tôi quay qua nhìn em thì hỡi ôi…với cái đồ bơi mà em đang mặc và góc nhìn gần như vuông góc, tôi loáng thoáng thấy được xuân quang hoạ tiết bên trong…tôi sốc vài giây rồi cũng tiếp tục lướt lên lướt xuống vài lần (đừng nói em dâm tặc này nọ, em là một thằng con trai đang trong tuổi dậy thì, phát triển mạnh mẽ về giới tính và tò mò về con gái…).
Vi thoáng cảm giác được cái ánh mắt dâm dục đó nên quay qua nhìn tôi, bất ngờ gặp tình cảnh đó, Vi đỏ mặt rồi lấy 2 tay che chắn trước ngực đề phòng nhìn tôi, còn tôi thì cũng bừng tỉnh rồi nhe răng cười cười…đúng là mặt dày đến mức ko thể dày hơn…
Sau đó Vi trố mắt nhìn tôi với cái ánh mắt ko thể nào tin đc, 2 mắt em mở to, ngỡ ngàng nhìn tôi, em thất thần vài giây rồi lấy tay nhéo bên hông tôi…
- “Ai aii…sao lại nhéo thầy…thầy có làm gì sai đâu…” – tôi oan ức nói.
- “Sao mũi thầy chảy máu thế kia…” – Vi đỏ mặt hờn dỗi nói.
- “Ack…” – lấy tay sờ sờ lên mũi, đúng là có một dòng chất lỏng màu đỏ đang chảy từ trên xuống.
Trời đất, trước tưởng cái này chỉ có trên tivi, phim ảnh, ai ngờ…ngoài đời lại có thật…Vãi chú quá, Gum ạ…
- “Quái, mình mỗi ngày đều ăn cam tươi mà, sao lại chảy máu cam thế này…” – tôi cũng mặt dày nói nhảm, nguỵ biện cho cái khốn nạn của bản thân.
Vi nhìn tôi chịu thua, sau đó ko nói gì nữa, tiếp tục ngắm cảnh…
- “Đi, đi ra kia chơi nào…” – tôi đứng dậy, nắm lấy tay em rồi định kéo ra biển.
- “Thôi, ko đi đâu…” – em chống cự.
- “Có đi ko, nhanh nào, ra ngoài đó vui lắm…” – tôi vẫn kiên trì thuyết phục em, tăng lực kéo thêm một chút.
- “Thôi, hổng đi đâu, đừng kéo nữa, mệt chết người ta mất…” – em ráng kéo tay lại, nhưng sức em sao bằng tôi.
Nhìn 2 đứa lúc này cứ như đang kéo co ấy…
Thấy em kiên quyết sống chết ko xuống biển, tôi đành dừng lại, buông tay ra, đùa sao, đại ca Vũ đang nhìn về hướng này, tôi đâu dám làm gì nữa…
Tôi nhìn em rồi suy nghĩ cách lôi em ra biển tắm, em vẫn ngồi đó ngó nghía…
…Rak…rak…
- “Đừng hất nước vào em nữa” – em bất bình nói.
Tôi vẫn tiếp tục dùng tay, dùng chân đánh xuống nước, làm cho nước bắn tung toé lên người em…
- “Khà khà, có xuống ko hả, có xuống tắm ko…?” – tôi cười khoái chí.
- “Em ko có đùa đâu đấy” – Vi nhăn mặt.
- “Có ngon thì bắt thầy này, tới đây, tới đây nào bé con…” – tôi vẫn tỉnh bơ, tiếp tục hất nước.
- “Hừ…Đứng lại!!!” – em vùng dậy chạy đến tôi toan trả thù.
- “Hé hé, chạy theo thầy này bé con, có giỏi thì bắt thầy…” – tôi vừa chạy vừa khích.
- “Hộc hộc…” – Vi đỏ mặt vì uất ức, rượt theo tôi.
Tôi chạy ra biển được một quãng thì thấy em ko rượt theo nữa, mà chỉ đứng tại chỗ nhìn nước biển xung quanh…
- “Đến với thầy nào, kitty…” – tôi lại gần trêu.
- “Em hok có biết bơi đâu à nha…” – Vi tức giận nói.
A, thì ra là thế, biết tại sao em lại ko dám xuống biển rồi.
- “Đợi thầy đi lấy phao…” – tôi ráo riết chạy đi tìm.
Sau khi mang một cái phao to tướng được bơm đầy hơi về, tôi đặt xuống nước rồi kêu:
- “Em lại đây ngồi lên, thầy giữ phao cho…”
Vi chần chừ một lát, rồi cũng lại gần cái phao…
- “Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…”
Cơn đau thấu tim truyền lên não từ chỗ hông bị em nhéo…
- “Lần sau mà còn trọc em nữa thì biết tay…” – em hăm he nói rồi ngồi lên phao.
Ngó xuống chỗ bị nhéo thì hỡi ôi, nó sưng tấy cả lên, loáng thoáng thấy được cả gân máu, hic, hic…
Tôi giữ chắc phao rồi dần đẩy ra xa hơn, đến gần tụi Tuấn Khanh đang chơi ngoài đó.
Cả bọn cùng nhau chơi đùa, nghịch nước, chơi bóng cùng nhau thật vui vẻ và hết mình…
…………………………
- “Vào thôi mấy bạn, trưa rồi, lên ăn rồi nghỉ ngơi một tí đi…” – Ngọc Anh nói với cả đám.
- “Uhm, về thôi tụi mày, tao cũng đói lắm rồi…” – thằng Khanh phụ hoạ theo, moạ, dại gái đến thế là cùng.
Thế là Khanh đẩy phao của Ngọc Anh, thằng Tuấn theo sau, 3 đứa nó dần vào bờ.
Còn tôi vẫn bất động ko chịu vào bờ…
Vi ngồi trên phao, khó hiểu nhìn tôi…
Chap 23:
- “Vào bờ đi thầy…” – Vi lay lay cánh tay của tôi.
Tôi ngó lơ xung quanh, ko trả lời…
- “Thầy, em đói, cho em vào bờ đi…” – Vi tiếp tục lay lay tay tôi, năn nỉ nói.
Tôi vẫn nhìn trời, nhìn mây, chả thèm để ý.
- “Thầy vẫn còn giận vụ hồi nãy hả??” – Vi nơm nớp nói nhỏ.
- “Ờ, đúng rồi đó, ai đó nhéo tôi bầm cả một bên hông, như vầy tối sao nằm ngủ ngon được đây, tôi cũng chỉ vì muốn giúp ai đó xuống tắm cho nó mát mẻ, sảng khoái, thế là làm ơn mắc oán. Tuyên bố…dỗi” – tôi nói vẩn vơ vu vơ.
- “Ack…” – Vi chỉ đỏ mặt rồi cúi đầu.
- “Em xin lỗi…” – em lí nhí nói nhỏ.
- “Xin lỗi chỉ bồi thường mặt tinh thần thôi, phải bồi thường về mặt vật chấ
1 .. 10 11 12 [13] 14 15 16 .. 27