ìn tôi đầy ngạc nhiên pha chút thương xót. Xung quanh những tràng cười châm biếm vẫn không ngừng vọng lên. Chắc hẳn một con điếm như tôi mà ra vẻ đoan trang đài các đã khiến những kẻ ngồi đây giống được xem hài. Kẻ bị tôi cắn có vẻ không chịu nổi sự đả kích và cảm thấy bị mất mặt đã thò hẳn cái đầu trọc lốc kèm khuôn mặt xương xẩu đầy sẹo cất giọng như từ cõi âm:
- Con ranh con! Mày chưa biết thằng Thắng “ba tai” này là ai đâu? Ngồi tận hưởng nốt đi, đến trại tao cho mày giở sống giở chết nghe chưa.
Tôi không buồn đáp mà mím môi thật chặt sau đó nhổ mạnh những giọt máu còn sót trong miệng kèm nước bọt xuống sàn xe.
- Được! Mày khá! Vào đấy tao sẽ tống nhiều thứ có giá trị hơn vào họng mày cho mày nhổ tiếp.
Tiếng chú giám thị vang lên lần nữa kèm chiếc dùi cui đập mạnh vào thành xe giúp cho cái không khí náo động lắng xuống. Tôi ngồi lại ngăn ngắn tựa vào hàng ghế cố làm bản thân bớt bị kích động. Gương mặt có đôi chút lo sợ của tôi làm động lòng bà chị ngồi kế bên:
- Đừng sợ! vào đấy nam nữ ở riêng nó muốn xử mày cũng khó!
Tôi lí nhí như sợ lọt vào tai kẻ vừa đe dọa tôi:
- Chị biết nó a?
- Cũng một chút! Thằng này thuộc dạng tù tội thì chưa đến nhưng cai nghiện bắt buộc thì nhiều. Cũng có tí số má nhưng chưa đủ tầm làm đại ca trong đó đâu. Nhưng mấy thằng như nó thì thù vặt và nhớ dai cố gắng mà biết điều với nó.
Rồi bà chị buông thêm câu cuối trước khi ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ:
- Cô em cũng nên biết điều tí đi, ai động vào mà cũng thế thì không quá 7 ngày sẽ ra ma đấy!
Tôi chỉ biết im lặng gật đầu, vậy là tôi đã tự đặt trên đầu mình một hòn đá tảng lúc nào cũng chực rơi xuống để nghiền nát hy vọng trở lại cuộc sống bình thường. Có lẽ tôi nghĩ mình lăn lộn được ngoài đường để sinh tồn thì mình chả việc gì phải sợ ai chăng? Mình đã qua tay bao nhiêu tên anh chị thì mình đủ tự tin để bật lại chăng? Tự cảm thấy mình đang bước sang một thế giới khác, một xã hội khác mà ở đó những cái tôi trải qua chẳng là cái gì cả.
Tôi miên man trong những toan tính của mình ko để ý tốc độ chiếc xe đang chậm dần, kèm với những chiếc vươn vai của mọi người báo hiệu cuộc hành trình sắp kết thúc. Trước mặt tôi là một tổ hợp các dãy nhà ngăn cách nhau bằng những bức tường nằm lọt thỏm giữa một vùng đồi rậm rạp. Cánh cửa sắt hoen gỉ màu xanh nhạt là điểm nhấn duy nhất của dãy tường bao cắm thép gai và mảnh sành tua tủa. Đưa mắt sang hai bên đường chỉ thấy những đám hoa dại mọc chi chít, từng đám hoa tranh nhau vươn ra khỏi bụi để đón nắng. Có lẽ đám hoa đấy không hề biết dẫu thế nào chúng chỉ là hoa dại để nếu chẳng may bị ai đó dày xéo lên thì cùng lắm sẽ là câu nói “Hoa dại ấy mà”…
Chiếc xe đã dừng hẳn lại! Tiếng lách cách khô khan của những chiếc còng số 8 khi tháo vang vọng khắp cả xe lẫn với tiếng cười hềnh hệch và những câu chửi thề quen thuộc. Tôi lầm lũi ôm chặt chiếc bọc quần áo vào người bước ra cửa xe theo đoàn người. Đặt chân xuông sân đất nện màu vàng vàng tôi dáo dác bước nhanh theo bà chị ngồi cạnh sợ sẽ bị lọt thỏm trong đám đàn ông đang hau háu nhìn vào thân thể tôi. Cũng may là tôi bà chị và một người con gái nữa trông có vẻ rất phong trần và bất cần với mái tóc tém nhuộm vàng nổi bật trên bộ jeans mài, được gom vào một chỗ riêng để đứng. Khi đã yên tâm tôi lúc này mới phóng tầm mắt ra xung quanh.
Khung cảnh trước mắt đập vào tôi là cả một khu trại nằm lọt thỏm trong một vùng rừng và đồi, chỉ có cây cối xanh mướt xung quanh các bức tường bao. Có cảm tưởng con đường chiếc oto vào trại là con đường duy nhất nối những kẻ bên trong bức tường với thế giới bên ngoài. Ngoài một dãy nhà 3 tầng nhô hẳn lên thì còn lại đều là những khu nhà cấp 4 với bậc tam cấp và ngói đã chuyển hết qua màu đen bởi sự lâu đời của nó. Lác đác trên mặt sân rộng tôi chỉ thấy có vài người với bộ quần áo kẻ sọc đặc trưng đang quét dọn và tưới vài cây bàng mới trồng. Ngoài ra thì tôi thấy có những bức tường chạy dọc phân chia các khu nhà riêng biệt “Chắc dành cho nam và nữ” tôi thầm nghĩ. Tiếng chú công an phụ trách hộ tống chúng tôi vang lên mệt mỏi:
- Tất cả đứng nguyên tại chỗ nghe điểm danh! Ai có tên trong danh sách có thật to và đứng sang 1 bên. Nên nhớ là tôi chỉ đọc một lần không có lần 2, tập trung mà nghe.
Tiếng điểm danh vang lên đều đều giữa buổi trưa nắng gắt, tôi chăm chú nghe cho đến tên tôi rồi bước khẽ sang một bên, và khi đến khi 2 người phụ nữ bước sang đứng cạnh tôi mới biết được tên của hai người. Bà chị tên Oanh còn cô gái trẻ hơn với vẻ mặt lúc nào cũng bất cần tên Trang. Mục điểm danh qua đi rất nhanh ngoài có vài kẻ tên thật ít dùng toàn dùng tên giang hồ lên thắc mắc là không thấy tên mình đâu thì mọi việc đều ổn. Chú công an sau khi cạu cọ mắng chửi những đứa thắc mắc tên tuổi liền chui tọt vào phòng bảo vệ gần đấy bắn thuốc lào trong đôi mắt lim dim rồi gật gà trên ghế chẳng buồn đếm xỉa tới lũ người đang phơi nắng ngoài sân. Tôi len lén nhìn bà chị thắc mắc:
- Sao cứ đứng nắng thế này hả chị? Không làm gì nữa ak
Bà chị chưa kịp đáp lời thì một giọng lạnh tanh sát bên tai vang lên làm tôi sởn da gà:
- Chưa đến giờ giám thị về! Còn chờ bọn nó đi làm “công quả” về đã!
Tôi quay sang người con gái tên Trang cố nặn ra một nụ cười hỏi thêm:
- “Công quả” là sao?
Có lẽ câu hỏi này làm cô gái đó thôi không giữ bộ mặt lạnh lùng thay vào đó là nét mặt nhìn tôi giống 1 kẻ trên trời rơi xuống:
- Sao! Chưa ăn cơm tù với phục hồi nhân phẩm lần nào ak! Đi lao động khổ sai đấy, trồng cây, chăn bò, làm đường, làm thuê, xây nhà, bón phân, chặt củi, cắt cỏ… có hết không thiếu việc gì không làm miễn là ra tiền cho cái trại này và các “cán bộ”.
Tiếng cán bộ được Trang ngân dài một cách châm biếm làm tôi bật cười nhưng cũng không hỏi gì thêm nữa. Vậy là tôi là kẻ ít kinh nghiệm nhất trong 3 người ở đây một thứ kinh nghiệm mà không hẳn ai cũng muốn có nhưng với tôi nó lại rất cần thiết.
Đứng phơi nắng gần nửa tiếng tôi cũng bắt chuyện được nhiều hơn với Trang, hoàn cảnh vào trại cũng chẳng khác gì nhau có điều Trang còn kiêm cả buôn hàng trắng lẽ ra là vào tù nhưng vì nghiện cộng thêm chạy chọt nên được sang đây cai, nếu cai xong sẽ quay về thi hành án. Đang muốn chuyển qua hỏi thêm một số thông tin nữa để làm sao trụ tốt lại ở cái trại này thì cánh cổng phía sau lưng tôi kèn kẹt mở ra. Tôi quay người lại thấy một giám thị nam đầu đội mũ cối đồng phục là bộ quần áo như những chiếc lá xanh chuẩn bị chuyển qua màu ố vàng nghênh ngang đi vào. Phía sau đó là từng đoàn phạm nhân nam trong trang phục chung là quần kẻ sọc dính đầy bùn đất, những gương mặt mồ hôi nhễ nhại và uể oải, đầu tóc đa phần trọc lốc hoặc cắt đinh lầm lũi tiến vào. Nhưng khi nhìn thấy đám người chúng tôi thì không khí chợt náo nhiệt hẳn lên, những tiếng chào hỏi vang lên dành cho đám con trai tiếng huýt sáo trêu chọc thô thiển tất nhiên là dành cho chúng tôi như một nghi thức không thể thiếu. Mọi thứ trở nên bớt ồn ào hơn chút khi những phạm nhân nữ theo sau chị quản giáo về trại, chỉ một vài ánh mắt nhìn vào ba người chúng tôi còn lại mọi người đều vừa đi vừa nói những câu chuyện phiếm xảy ra trong ngày. Vì bi