nhờ tôi nhét dao cạo vào tủ đồ của con bé đó *sợ phát khóc*
- Ai nhờ cô?
- Tôi thấy trên mạng có 1 wedsite trả công nếu bày trò hù dọa Trần Đan lớp 10B2.
- Wed nào?
- …
- Á. ĐỒ ĐIÊN! ĐI ĐỨNG THẾ À.
Tiếng Đan vọng lại làm Tùng vội buông nữ sinh kia chạy lại xem.
Đan bị 2 đứa con gái xô ngã, tất nhiên với cái chân sưng vù thì việc duy nhất Đan làm được là…ngã sõng soài ra nền đất.
- Mấy cô trơ trẽn thật đó! *Tùng hầm hầm bước tới quát lớn*
- Chết!!! Anh Tùng!!! Mau đi!!! *chạy toán loạn*
Tùng đỡ Đan đứng dậy, mặt vẫn còn tức giận. Tùng phủi quần cho Đan, chẳng nói chẳng rằng nửa lời.
- Ui da ~ Hix. Chân va phải tủ đồ, sưng to hơn rồi. Cái bọn có mắt không tròng. Ta mà gặp lại thì bọn mày chấm hết á…*Đan hét toáng lên, mặc dù 2 con nhỏ kia đã chạy mất*
- …*thở dài* Một mình anh không thể bảo vệ em được rồi. Từ giờ em phải đi cùng Huyền và Ân nhé. Đừng đi một mình…
Đan buồn bã gật đầu cái rụp rồi cùng Tùng lên tầng 2. Các chuyện rắc rối thi nhau ập đến, giờ thì Đan phải thừa nhận rằng các “tai nạn”đều là có chủ ý. Đan mà biết là đứa nào, cô nhất định cho mấy cái bạt tai rớt hàm mới thôi – .-
Chẳng lẽ cứ phải sống dè chừng thế này sao. Cảm giác bức bách thật.
Phòng CLB Kịch:
Trang đang tất bật sửa soạn mọi thứ cho vở kịch “Tiểu thư và Chàng lang thang”. Huyền và Ân chụm đầu tập lời thoại, Ân vào vai…anh trai của Chàng lang thang, Huyền vào vai em trai của Chàng lang thang. Phía bên kia, Chi – Trung – Tuấn cũng quây nhau ngồi thành vòng tròn tập luyện, 3 gã í é0 cãi nhau òm tỏi, chẳng biết lý do vì sao. Hương đã thuộc lời thoại của mình nên phụ giúp mấy thành viên khác chuẩn bị trang phục diễn.
- Sao gọi tôi? Tôi không biết may vá. Mà nè, tai nạn của Đan xảy ra ngày càng lộ liễu.
- SAO??? LẠI GẶP CHUYỆN HẢ?
Cả bọn túm tụm lại đỡ Đan ngồi ghế, hỏi thăm rối rít, Trang cũng chạy lại xem.
- Tớ chưa sứt miếng nào. Chỉ là cái chân sưng to thêm. Đau quá.
- Lần này anh ngăn kịp chứ lần sau em không lành lặn như vầy đâu *cốc đầu Đan*
- Rút cục vừa xảy ra chuyện gì?
- Hừm, tủ đồ của Đan bị nhét dao cạo.
Bầu không khí yên ắng. Mọi người nhìn nhau bàng hoàng.
- Nghe nói có một wed trên mạng tung tin “Hù dọa được Trần Đan lớp 10B2 sẽ trả công”. Cho tôi mượn laptop chút.
- Đây! Tôi có mang!
Trang lấy trong ngăn kéo cái laptop nhỏ màu hồng và đưa cho Tùng, Tùng bắt đầu truy cập. Một trang wed hiện lên với dòng chữ chủ đề nhấp nháy bắt mắt: “HÙ DỌA TRẦN ĐAN 10B2 SẼ TRẢ CÔNG!!!”. Huyền và Ân tức giận, di chuột loạn xạ tìm người lập wed nhưng chẳng thể thấy gì.
- Tức thật. Đứa nào đê tiện quá.
- Còn ai ngoại trừ con nhỏ Vân *Tuấn gật gù*
- Không thể để mọi chuyện thế được *Ân đập bàn*
- Có chắc là Vân không. Rõ ràng không có bằng chứng gì *Trung nói*
- IQ của anh để cho đẹp thôi hả. Ả Vân công khai đối đầu với Đan rùm beng cả trường, Đan gặp chuyện ai chẳng biết là ả. Anh bênh ả thì cứ nói đi! *Ân đe*
- Tôi chẳng bênh ai. Vì IQ 300 nên tôi mới khôn hơn cô ở chỗ suy nghĩ thấu đáo *Trung tức giận*
- Anh dạy tôi hả?
- Đừng cãi nhau nữa. Trung nói có lý, Ân cũng có lý. Cơ bản là chưa có bằng chứng thì chưa thể kết tội Vân *Đan cay cú nhưng phải đóng vai kẻ giải hòa*
- Từ nay mọi người phải kèm cặp Đan kĩ hơn. Khéo có ngày cả lũ rủ nhau đi viếng Đan mất.
Tuấn nói xong bị cả lũ úp sọt tập thể, can tội độc mồm.
- Ừm…Cám ơn mọi người quan tâm, làm phiền rồi *Đan gục đầu, tiu ngỉu vì chán*
Huyền và Ân vỗ vai động viên, bạn bè với nhau mà Đan cũng khách sáo.
- Thôi mọi người ra đây nhập vai cho tôi xem *Trang giải tán đám đông*
- Ùi, cái này không dễ đâu…
- Hay cậu đổi vai với tớ đi Huyền…
- Chi!!! Vai của mi phải luôn nói giọng NGỌT SỚT…
- Sớt? Sớt cái đầu lâu. Vai của mi là bà thím…
- Tuấn, mi vai hầu gái cơ mà???
Phút chốc CLB Kịch lại ồn ào tiếng nói cười, ai cũng cố gắng luyện tập hết mình, chỉ thấy các gã vui vẻ cười đùa với mọi người, không hề thấy sự ganh đua hay thù ghét. Người ngoài không biết chắc tưởng CLB kịch là Nhà Trẻ Quốc Tế (cả người Việt lẫn người Hàn), toàn một lũ quậy phá tới “bi bô” (học lời thoại) ^^!! Đan cứ ngẩn ngơ mây trời ở một góc CLb kịch…
- Sao? Hôm qua ngủ nên không tập gì hả *Tùng xuất hiện và kéo Đan từ ngàn sao trở về địa cầu*
- Anh. Mà hôm qua anh về lúc nào?
Tùng bật cười, ngồi cạnh Đan, cầm tờ kịch bản của Đan lên.
- Em tập thử cảnh đầu cho anh xem đi. Hình như lúc anh diễn cảnh đầu em chưa ngủ *Tùng nhắc*
- Ah…ha…ha…
“Thực tình mà nói, em quên hết rồi Tùng ạ! Hix”
- Tập đi chứ?
- Hơ hơ, à! Vừa nãy cám ơn anh đã cứu em.
- Tập đi!! Sao lại đánh trống lảng.
- …
Cả buổi tập đó, Tùng ngồi kèm Đan tập kịch. Tùng hướng dẫn tỉ mỉ chu đáo nên Đan dễ làm theo. Tùng và Đan ngồi với nhau có vẻ hợp gu, họ rất hay cười.
Trung – Tuấn – Chi nhìn Đan và Tùng, 3 gã trầm tư suy nghĩ một điều gì đó.
Vài ngày sau:
- Ui da…UI DA…Đau
- Ghừ, bực ghê. Vào WC cũng bị đánh *Huyền cầm kẹp bông thấm thấm vét thương*
- huhu, cô y tế đâu? Cậu sát trùng đau quá.
- Cô ấy sợ cậu nên trốn rồi!! Ngày nào cũng tới.
- Chúng ta phải có cách khác thôi chứ Đan ngày càng nhiều vết thương *Tùng chán nản*
- Ở lớp, ở sân trường, ngoài đường…giờ là WC. Thật chỉ còn ống cống là an toàn.
- Tại sao vẫn không ngăn được rắc rối nhỉ?
- Vì chúng ta chưa đả động tới hung thủ, nó có làm sao đâu mà chẳng quậy phá chúng ta.
- Cậu nghỉ học một thời gian đi Đan, thế này nguy hiểm cho cậu lắm, chân cậu chưa khỏi hẳn. Hung thủ mà rượt thì chắc cậu phải lăn…
- Ừm. Hôm nay 17 rồi, 22 là Tổng duyệt lễ hội! Không được, không nghỉ được *lắc đầu nguầy nguậy*
- Ngoan nào. Lát anh cho kẹo!! *Tùng xoa đầu Đan, trước sự choáng ngợp của những kẻ có mặt*
- Anh đừng biến em thành cún con, đầu em bị anh vò sắp thành…tổ chim tổ quạ rồi!! *tức*
- Mọi người muốn tốt cho em đấy.
- Haiz, không sao đâu. Mọi người đừng lo lắng.
- Khônglomớilạ!!! *đồng thanh*
- Chắc chỉ còn cách để Đan đi cùng Kiệt, như thế sẽ không một kẻ nào dám bén mảng tới Đan. Lằng nhằng Kiệt giết luôn không cần bàn cho xem *Tuấn nói đùa, cười hô hố*
- Ừ!!! Ý hay!!! Kể cả là Vân thì ả cũng không dám làm gì Đan khi có Kiệt bên cạnh *đã có người tưởng thật*
- Khó đấy, Kiệt dạo này thất thường. Còn nhớ vụ Vân đánh Đan mà Kiệt làm ngơ không *Chi thở mạnh*
- Haizzz…Chắc biết làm thế nào!
Cả bọn mặt u ám như đưa đám, mấy ngày trời mệt mỏi bảo vệ Đan mà chẳng kết quả gì cả.
- Thôi, cố thì cố rồi. Muốn đến đâu thì đến. Kệ đi *Đan ngậm ngùi* Đến CLB kịch nào.
Gần chục con người lại lận đận hộ tống Đan tới CLB kịch, Kiệt và Vân đã ngồi chờ sẵn. Ai cũng nhìn Vân bực dọc, dè chừng trong khi Vân rất yêu đời. Kiệt ngó nghiêng một hồi, bất giác nhìn Đan, tý thì hắn té ghế. Nhìn Đan hơi giống xác ướp Ai Cập. Nhiều vết thương, nhiều vết bầm, nhiều cả gạc y tế.[/SIZE'>
- Cô bị sao thế? *Kiệt hỏi Đan,giọng hơi cao*
- Hớ. Anh đấy hả. Sao chẳng thấy anh đến tập kịch. Bộ anh giỏi thế cơ à *giận cá chém thớt, ai bảo Kiệt suốt ngày bỏ tập dẫn Vân đi khu vui chơi với chẳng công viên nước*