Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi...Em Là Ai? - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi...Em Là Ai?

Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi...Em Là Ai?

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 2622

Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi...Em Là Ai?

n anh rồi!!! Anh toàn giành thời gian để đi giải quyết bang nhóm ở Hàn. Lúc em buồn thì anh lại không ở bên em mà lang thang chém giết…

Vân nói to làm cả Bar quay nhìn. Trung bực bội trước kiểu lũ người xung quanh Kiệt lảm nhảm bàn tán, Trung ra mặt nói lại Vân, không cho Vân bẽ mặt thì không phải là Trung.

- Vân. Lúc đấy Chi và Tuấn đang vướng rắc rối với mấy thằng côn đồ. Kiệt phải đến giúp. Không lẽ em bảo Kiệt bỏ bạn bè vì em đang buồm hả *Trung đứng dậy, hung hăng bước tới khiến Vân lùi bước*

Vân biết Trung có IQ trên 300, nếu Trung đã ra mặt thì Vân rất bất lợi, Trung dư sức mắng **** để đối phương ê chề nhục nhã. Vân lúng túng, hạ giọng kính nể.

- Nhưng…nhưng còn lúc em bị bắt nạt? Kiệt đâu có đến cứu em?

Tuấn đập bàn làm ly rượu đổ loang ra, Tuấn chỉ thẳng vào Vân mà đay nghiến.

- Câm!! Tưởng không ai biết vì sao 4 con bé tóc ngắn đánh cô hả. Chính cô **** bọn chúng trước. Người ta xô nhẹ vào mình, xin lỗi đàng hoàng mà cô dám bắt họ quỳ gối xuống tạ tội. Ai mà chịu được. Bốn chị em nhà đó không cho vài cái tát là còn nhẹ đấy.

- TUẤN! TỚ NGỒI ĐÂY MÀ CẬU NGANG NHIÊN CH.ỬI HẢ.

Kiệt hất tay toàn bộ ly và chai rượu rơi tung tóe xuống đất.

Trung và Tuấn đành miễn cưỡng im lặng, tiếng bàn tán cũng phải im. Làm Kiệt tức giận thì không phải hành động thông minh cho lắm.

- Hài lòng chưa? Em khiến anh tức thực sự rồi.

Kiệt cười mỉa mai, hắn nhìn dữ dằn xoáy sâu làm ả Vân phải núp sau thằng con trai của ả. Dù thấy thằng đó cũng run như cầy sấy nhưng ít ra máu anh hùng làm nó không thể không che chở cho “nàng tiên bé bỏng”.

- Bao nhiều lần rồi hả Vân? Bao nhiêu lần em làm trò này? Với bao nhiêu thằng?

Vân cứ rúc sau người thằng kia, không dám ngẩng đẩu lên nhìn Kiệt. Những lần trước Vân đi cùng trai Kiệt chỉ lẳng lặng quay đi không phản ứng, sau đó độ 1 ~ 2 ngày Kiệt lại tới nói chuyện bình thường với Vân.

Nhưng có vẻ lần này thì Vân đã chọc cho “Quỷ phải nổi giận”. Cái ngu chẳng bao giờ vớt vát được của Vân là không tưởng tượng hậu quả.

Kiệt nghiếng răng, nhíu một bên mày nhìn thằng con trai che chở cho Vân, Kiệt lại cười. Một tay Kiệt đưa lên phủi phủi áo véc nó, nắm hờ cổ áo.

- Ừm…Mày tên gì? *Kiệt hỏi*

- Tao…!!! Mày chưa nghe Đại công tử Hoàng Minh cảu Tập đoàn Ô tô WXY hả?? *run như cầy sấy* Nhà tao…quen biết xã hội đen đấy, thử…thử đụng vào tao xem *giơ tay thủ thế*

Cả quán Bar vang lên tràng cười khúc khích.

- Hoàng Minh à, tao chưa làm gì sao mày đã lôi nhà mày ra dọa tao. À. Xã hội đen. Chắc rất đáng sợ? Nhưng mà…TAO THÌ CHẲNG SỢ CÁI GÌ HẾT!!!

Nói dứt lời Kiệt tung một đấm như trời giáng vào mặt làm gã Minh hộc máu mũi, ngã bật xuống sàn nhảy. Tiếng la hét của đám con gái rú lên khi Kiệt nhảy qua hàng quầy lao thẳng xuống đánh Minh. Hai lão to con trọc đầu canh ngoài cửa quán Bar thấy lộn xộn chạy vào cản, nhanh như cắt Trung – Tuấn – Chi chạy lại đủn 2 lão ngước ra ngoài.

Vân tròn mắt, không một ai có thể ngăn Kiệt xử lý Hoàng Minh. Nam bẻ tay răng rắc, hắn cũng nhảy xuống đánh góp vui một cách “dã nam”. Riêng “Ác quỷ lạnh lùng”đã đủ giết Minh chết đi sống lại (rồi chết tiếp), giờ thêm “lãng tử góp vui”…

Hoàng Minh đáng thương không khác gì một bịch cát di động…

- Thôi đủ rồi Kiệt! Cậu muốn giết nó à?

Nam phải cố gắng lắm mới kéo Kiệt ra khỏi Hoàng Minh, gã Minh bị Kiệt và Nam đánh mê man bất tỉnh. Vân đáp cho Hoàng Minh cái nhìn khinh bỉ, không ngờ Hoàng Minh lại kém cỏi đến thế. Chắc ả hối tiếc khi không chọn đúng người. Kiệt vùng tay Nam, đứng trước mặt Vân.

- CHIA TAY ĐI!

Vân há hốc mồm choáng ngợp, nói chia tay là chia tay sao?

- Cậu còn tỉnh táo không đấy. Vì thằng rẻ rách rác rưởi này *Nam đá vào Minh đang nằm sõng soài dưới đất* mà cậu chia tay với Vân hả?

- Tớ mệt lắm. Cô ấy cứ quậy đủ thứ chuyện. Tớ là con người, có sức chịu đựng, và khi đến giới hạn thì tất cả sẽ chấm hết.

Kiệt nhìn Vân buồn bã, thất vọng, có lẽ đây mới là quyết định đúng đắn cho hắn và Vân. Chưa bao giờ Vân hiểu Kiệt trong khi ả đòi hỏi ở Kiệt quá nhiều, đành rằng Kiệt rất yêu Vân nhưng Vân yêu Kiệt được chừng nào?

- Kiêt…Anh chia tay thật hả *rưng rưng nước mắt*

Kiệt thở dài, bất giác hắn nổi cáu.

- Em đòi chia tay cơ mà!! Giờ còn hỏi anh hả!! Ngớ ngẩn!!!

- ANH…

Vân bật khóc chạy đi, Nam nhìn theo Vân rồi hắn túm cổ áo Kiệt.

- Tao không ngờ mày lại từ bỏ dễ dàng như thế. Cái giao ước mày nói giúp Vân tránh xa hư hỏng là sao? *Nam thét*

- Mày thấy buồn cười không? Chính tao với mày cũng hư hỏng thì giúp nổi ai. Vấn đề của Vân không phải là hư hỏng mà là tâm lý. Tâm lý cô ấy đinh ninh phải yêu nhiều người thì mới không đau khổ khi bị phản bội.

Kiệt túm áo Nam, hai gã gầm ghè nhau. Cuối cùng Nam buông áo Kiệt ra.

- Mày vô dụng thật. Đừng gọi tao là bạn. Từ bây giờ tao sẽ giúp Vân bỏ thói hư hỏng, mày giương mắt mà xem.

- Tao sẽ xem mày thất bại như tao vậy. Tư tưởng hư hỏng của Vân ngấm vào máu và trở thành bản ngã rồi. Trừ khi chính cô ấy muốn thay đổi…

Kiệt nở nụ cười nửa miệng với Nam, thách thức. Nam nghiến răng nghuyền rủa rồi bỏ đi. Quán Bar lại rộ lên hàng tá lời bàn tán. Nam và Vân bỏ đi thì Tuấn – Trung – Chi mới để 2 gã trọc chạy vào thu dọn chiến trường, Minh ngắc ngoải dưới sàn nếu không được đưa tới bệnh viện ngay thì…

Trung khẽ khàng ngồi cạnh Kiệt, gọi bồi bàn mang rượu và ly đến.

- Cậu có cho rằng tớ làm đúng không? *Kiệt rót rượu và hỏi Trung*

- Tớ cho là đúng *Chi nói*

Kiệt lại nhếch mép cười, hắn uống nhiều và uống liên tục.

- Con ranh đó không hợp với cậu, dù nó đẹp nhưng tâm địa nó xấu xa *Tuấn vỗ vai Kiệt*

Trung cứ ngồi nhìn Kiệt uống hết chai này đến chai khác, tới khi Kiệt say thì Trung ra hiệu không lấy thêm rượu nữa. Kiệt loạng choạng đứng dậy, 3 gã cũng đứng dậy theo, lo lắng.

- Cậu say rồi, về khu biệt thự đi.

Trung đỡ Kiệt thì bị Kiệt gạt ra.

- Về trước đi…Hix…Nóng quá…Tớ đi dạo *vừa nấc vừa chóng mặt*

- Này, say quá rồi *Chi và Tuấn hốt hoảng*

- Say con khỉ. Tớ sẽ đi bộ, khỏi phải lo tớ lái xe đâm vào gốc cây. Hức…

- Trung, Làm sao giờ??? Kiệt say không biết gì nữa *Tuấn cuống cuồng gọi Trung*

- Cậu ấy đi dạo thôi, chắc không sao đâu.

- Gì? Để Kiệt tưng tửng thế này sao *Tuấn quát*

BỐP.

- Á Đau. Sao đánh tớ *khóc*

- Nói ai tưng tửng? *lườm* Phiền quá…

Kiệt cứ loạng choạng mon men ra cửa và biến mất. Trung ngồi đăm chiêu, Chi và Tuấn thấp thỏm không yên…

•00•

Trở về với thực tại:

Đan lừ đừ hai con mắt, mồm đớp đớp ngồi lặng người nghe Kiệt kể chuyện. Kiệt nín cười mấy lần vì bộ dạng ngờ nghệch của Đan.

- Về chưa nhỉ? *Kiệt quay hỏi Đan*

Đan ngồi im không nhúc nhích, mặt vẫn nghệch ra, Kiệt thấy lạ bèn lay nhẹ người Đan.

- Này…Có nghe không?

- Anh đau lòng mức đấy, chẳng trách muốn tự tử…

- Cô nói cái gì thế???

- Jung min đến với tôi khi anh tự tử đó, anh đứng đây nè, nhớ không?

Đan lững thững bước dần ra mép hồ,Kiệt chỉ biết ngồi nhìn theo (không hiểu Đan định làm cái gì).

- Cô đứng trên mép hồ làm gì? *bật dậy*

- Làm sao để anh nhớ lại lúc đó nhỉ *Đan hậm hực*

Kiệt chạy tới kéo Đan lại, ai dè Đan quay người…

Tay Đan tuột khỏi tay Kiệt…

TÙM.

Đan mới là người rơi xuống nước, Kiệt tròn

1 .. 63 64 65 [66] 67 68 69 .. 105
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)