Truyện Nhật Ký Anh Yêu Em - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
Ring ring
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Truyện Nhật Ký Anh Yêu Em

Truyện Nhật Ký Anh Yêu Em

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 3524

Truyện Nhật Ký Anh Yêu Em

g mưa không nắng, tôi ra phố chọn hoa, hoa hồng thắm 9 bông, tại tôi nghe người ta bày thế…mua thếm một chú gấu con, không to lắm, vì đi tỏ tình mà, ôm chi cho nặng…

Quần áo sạch sẽ tươm tất, chân đi giày, tóc vẫn mào gà, có tí kéo thơm. Tôi tự tin xuống phố, trong lòng tràn đầy tự tin. Mình phải lì, phải lì thì mới có gấu, tại tôi tán người hơn tuổi nữa, khó thêm khó mà…

Phòng e, 8h tối, sáng rực ánh đèn, bạn bè e đến đông đủ. Tôi sợ, tôi bắt đầu nhún lòng. Trái tim muốn bước mà đôi chân chững lại, cũng đúng mà. Tôi sinh viên năm 3, chả có gì sất, sao dám tỏ tình với e chứ. E có nhiều ngươi theo đuổi và cái quan trọng là họ đều hơn tôi…về tất cả phương diện.

Tôi ôm gấu và hoa đứng chờ giữa đường, dòng người đi qua cứ nhìn tôi, như thể tôi là người ngoài hành tinh không bằng ấy…

Mưa bắt đầu rơi rồi…tự nhiên trời hôm nay lại mưa, chán thật
- Alo, chị à, ra ngoài này gặp e tí, – tôi gọi chị ra vì k dám vào, thời kì lì đã qua…
- E hả? lâu rồi sao k thấy, giận gì chị hả?…vào phòng chị đi, hôm nay sinh nhật chị mà…, – chị nhỏ nhẹ mời tôi
- Không! Chị ra đi, e đứng gần phòng chị rồi, – nói đoạn tôi cúp máy, mưa càng ngày càng nặng hạt.

Chị trong phòng bước ra, hôm nay sinh nhật chị nên chị ăn mặc xinh hẳn ra. Chiếc váy màu sữa, dây buộc ngang lưng, tóc chị không buộc đuôi ngựa nữa mà giờ xỏa xuống, xinh tựa như thiên thần ấy.

Chị bước đến, tôi vẫn im lặng.
- Vào trong đi em, mưa rồi, – chị cứ đòi tôi vào hoài, tại trời mưa mà
- “Chị!”, thật ra, thật ra a yêu em, xin lỗi vì a đã yêu e từ ngay phút giây đầu, từ cơn mưa ấy, đừng giận gì a, chúc mừng sinh nhật e.
Tôi, thằng quá lì, gọi chị là e ngay phút tỏ tình. Dúi bó hóa với chú gấu vào tay chị, tôi khóc, nước mắt hòa lẫn với mưa. Tôi đã lấy hết can đảm để tỏ tình rồi, và ngày hôm nay cũng mưa, cơn mưa đang dần nặng hạt. Mà sao, cơn mưa hôm nay lại buồn, chả giống hôm tôi gặp e tí nào cả.
- Hoàng vào trong đã được không, mưa rồi mà, hãy tạm gác lại chuyện này đã, đừng làm chị phải nghĩ, hôm nay sinh nhật chị mà, – chị cứ cố kéo tôi vào,

Nhưng mà tôi không muốn vào, tôi quay đầu, dường như tôi không muốn chị nhìn thấy tôi khóc, như thế nhục lắm, Hoàng của ngày xưa, ngày chém gió bốc phét đâu rồi, giờ đây trước mặt chị, tôi thật trẻ con, chẳng khác gì một đứa trẻ đánh mật kẹo ấy.Buồn!

Tôi chạy như thục mạng, bỏ lại ánh mắt buồn phía sau của chị. Lúc đó tôi còn nghĩ lại được gì chứ. Tôi không thể quan tâm hết, tôi chỉ biết giờ là tôi đang thất tình.

Chưa về phòng vội mà tôi chạy ra cầu Trùng Dương, đứng khóc, cảnh tượng thật oai vệ, hì…đùa đó, cảnh tượng đó thật thảm thương, cô độc bao phủ về đêm

Về phòng đã 11h, với thân hình ướt nhẹp, đôi mắt lờ đờ. Hình như mọi người đi ngủ hết rồi phải, cả thế giới giờ chỉ còn mình tôi lại với tôi.

- Hoàng, e đi đâu giờ mới chịu về phòng?.- giọng ai mà quen thuộc thế nhỉ, tôi đang cố gắng tìm kiếm một ai đó trong bóng đêm, ngay trước cửa phòng tôi, hóa ra đó là chị Phương, tôi giật mình, như mớ ngủ,
- Dạ, e đi lòng vòng thôi chị à, – tôi trả lời với vẻ mệt mỏi.
- Đi gì giữa trời mưa gió vậy, không biết chăm sóc bản thân à?- chị mắng tôi, mắng yêu không phải nữa??…
- E k sao mà, chị yên tâm, – nói đoạn tôi mở cửa phòng, chị cũng vào trong.

Tôi thay vội bồ đồ, chị ngồi đó chờ tôi. Trông bộ dạng tôi lúc này chả giống người chị quen gì cả, chán, cảm giác thật là hụt hẫng.

Chap 18:

Thay xong đô, tôi ra ngồi ở mép giường, xa chị lắm.

- Chị đưa bánh GATO sang cho e nè, – chị nói rồi mang bánh ra cho tôi, sao lúc nãy tôi không thấy nhỉ, chắc mắt tôi lu mờ vì chị rồi
- Dạ, để đó mai e ăn, giờ e không đói, – tôi từ chối
- E ăn đi, công chị mang qua mà, – chị nói với ánh mắt thoáng buồn

Tôi cũng ăn vài thìa cho lấy lệ, vì tôi buồn mà, chả thiết thứ gì nữa.

- Lúc nãy e làm chị sợ đó Hoàng à?- chị mở lời, dẫn tới ý chính
Tôi vẫn im lặng
- Mình làm chị e thôi nhé?…- chị nói tiếp
- Nhưng e không thích, – tôi nói mà chả nhìn mặt chị nữa, buồn lắm rồi mà, nhục nhất là cái vụ tán không được mà đổi qua làm anh chị e đó…
- Vậy giờ e tính sao, định không nhìn mặt chị nữa à?- chị nói làm tôi đau lòng
Ừ thì không nhìn mặt, có sao đâu…Nhưng không lẽ tôi bỏ cuộc sớm vậy, đã yêu thì phải chịu tới cùng mà. Nam nhi sao phải thế. Tôi nghĩ vậy, .

- Em xin lỗi, không phải e làm khó chị, nhưng thật sự, thật sự e không thể xem chị là chị được nữa, giờ, e xem chị là một cô bé, cô bé mà e yêu, – tôi nói nỗi lòng?
- Gì? E bao nhiêu tuổi mà xem chị là cô bé?- chị phản ứng
- E không biết, tình yêu là vậy mà, – tôi chả biết giải thích thế nào

Hai người im lặng, một nút thắt không thể mở ra. Tôi- chả giống lúc trước nữa, không thể làm gì, ngồi đơ ra vậy. Chị thì nhìn lên trần nhà, như muốn nói với tôi điều gì, mà thấy tôi vậy chị cũng im lặng luôn.

- Thôi 11h hơn rồi, chị về đi, khuya rồi, – tôi bảo chị về, mà không biết có ý định đưa chị về không nữa thì không biết
- Ừ, chị phải về rồi, e ngủ ngon nhé, – chị đứng dậy, nói như thể chả cần tôi đưa chị về, 11h hơn rồi mà, ra ngoài có ma đó bà cô tôi ơi
- Thôi để e đưa chị về, con gái đi một mình giờ, lo.
Nói rồi tôi đẩy chị ra, khóa cửa, tôi đưa chị về tận phòng, vậy mà trên đường đi tôi chả nói câu gì.

Tôi quay lưng đi, vì nghĩ chị đã vào phòng nên tôi bước đi thật nhanh.

- Hoàng nè! Nếu mình yêu nhau, e vẫn tốt với chị vậy chứ, ?- chị đang hỏi tôi à?. Hay là ai khác, tôi bất ngờ
- Em, em,…chị nghĩ e giống đùa với chị lắm sao?…e ít tuổi hơn, nhưng e chín chắn lắm rồi, không giống như người khác đâu, e yêu chị, e không hứa gì cả, mà đơn giản là e yêu chị, chỉ cần chị cảm nhận được những gì e nói là được.- Tôi nghĩ chị thích tôi thì phải, tôi bắt đầu nói có ngữ điêu hơn, phải bày tỏ tình cảm chứ,
- Thôi e về ngủ ngon, chị vào ngủ đã, khuya rồi, không người ta lại bàn tán, – chị chào đi ngủ, để tôi hụt hững, khó khăn thật, đang vội mừng.

Tôi về nhà mà không tài nào ngủ nỗi, nghĩ mãi câu nói của chị, không lẽ chị có thích mình à?…hay chị đang thử lòng mình?…câu hỏi cứ quanh quẩn trong tôi.Rồi tôi cũng thiếp đi, sau một ngày dài mệt, dầm mưa, tôi cảm nặng…nặng theo kiểu không bị cảm ấy mà…hi

Chap 19:

Một ngày mới bắt đầu, chuông đồng hồ báo thức reo lên, tôi cố rướn người nhấn cái tạch, “im cho tao ngủ” – tôi nói với nó vậy. Nhưng tôi có ngủ được đâu, hôm nay tôi lại phải nghỉ học, tôi cảm nhận được là tôi không hề có tí sức lực nào, tôi ốm rồi, cảm rồi, cảm vì ngày hôm qua, cảm nặng hơn vì thất tình nữa.

Tôi nằm đó tới 8h, a họ tôi điện qua đi café, mà giờ này thì café gì chứ, tôi mệt nhoài rồi. Chắc là ảnh kêu ra để hỏi về vụ tối qua ấy mà, không lẽ tối qua bạn chị biết hết. Haiz, , sao yêu mà tôi sợ người ta nói thế nhỉ? Chả mạnh mẽ tí nào. Tôi có rướn ngươi dậy khỏi giường, ngâm tạm bộ đồ vào xà phòng, nếu không 1 chai Natri Clorua cũng chả đủ.

Chưa ăn sáng, đói quá, nhưng sao cái miệng không thể nuốt nổi. Tôi định ăn tạm cái bánh GATO, mà lại nghĩ đến chị, tôi nhớ chị như điên như dại. Mờ mắt rồi còn đâu, tôi yêu người con gái này thật rồi, lâu rồi tôi mới bị cảm nặng vậy mà. Mua thuốc gì cho nhanh khỏe đây?…tự đi mua à, thôi, ở phòng nằm cho lành, ra ng

1 .. 54 55 56 [57] 58 59 60 .. 95
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)