i sẽ rơi…
- Anh thật hèn nhát…L rưng rưng nước mắt…Tôi thì chẳng biết làm sao
- Anh hèn nhát, ừ, anh làm kẻ hèn nhát cũng được, miễn là anh được bên em, có đáng không em
- Không, L trả lời nhanh hơn cả tôi tưởng tượng
- Em không yêu anh à, đúng không, sao em có thể để anh ra đi chứ, anh sẽ chết vì thiếu em mất…
- Em muốn yêu một người đàn ông cứng cỏi, không phải là một người đàn ông lụy tình vì thiếu em…Nước mắt L tuôn rơi trên đôi gò má…
Trước câu nói của L tôi như chết lặng, tôi chẳng muốn nhìn em khóc nữa, quay đầu lại tôi khẽ lấy khăn ra lau nước mắt cho em, tôi rất sợ những giọt nước mắt của em, tôi nghĩ một kẻ như tôi chẳng đáng để em phải khóc…
- Anh sẽ không đi, và chúng mình lại hạnh phúc bên nhau như chưa hề có chuyện gì em nhé…
- Xin anh đừng, L nấc giọng nhìn tôi, mắt đẫm lệ…
- Anh có tin em không, L hỏi dồn…
- Tất nhiên là có rồi
- Vậy anh hãy nghe em lần này nhé, tương lai của anh cũng chính là tương lai của chúng ta sau này mà… L tiếp tục khóc, từng hàng lệ như tiếp nhau chảy xuống, L khóc nhưng chẳng phát ra tiếng…Nhìn L khóc tôi đau lòng kinh khủng
- Em đừng khóc nữa, anh sẽ nghe em…
Em quay sang ôm tôi thủ thỉ…
- Em sẽ đợi anh trở về, dù là 3 năm hay 30 năm đi nữa, em sẽ đợi anh…:buonkhoc:
Tôi ôm L còn 4 ngày nữa tôi sẽ bay, nghĩa là chỉ còn ngày mai nữa thôi là tôi phải xa L tôi muốn ở bên L thêm tí nữa, bầu trời dần kéo màn đêm buông xuống, còn tôi và em thì vẫn ngồi đó…
Chap 19:
Tôi đưa L về nhà rồi cũng về phòng luôn, tôi đóng cửa gục đầu xuống gối, nước mắt tôi bắt đầu chảy xuống ướt đẫm chiếc gối, tôi ngủ thiếp đi mà chẳng buồn ăn uống gì nữa…Ngày mai là ngày cuối cùng tôi được bên cạnh L, thoảng trong giấc mơ tôi tỉnh dậy tự miệng lẩm bẩm
Sáng hôm sau, hôm nay là thứ 7, tôi cố dậy sớm hơn, tôi muốn quý trọng những giây phút mà tôi và L còn bên nhau, 3 năm, tôi biết nó dài đến mức nào để trân trọng quãng thời gian này…
- ALo, người yêu tôi dậy chưa?? tôi cố giọng thật vui như không có chuyện gì xảy ra
- Dạ, em cũng vừa dậy, giọng L hơi yếu, đủ để tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra suốt đêm qua
- Anh qua đón em đi chơi nhé
- Dạ, hihi, L và tôi quá hiểu nhau, L cũng như tôi, em đang cố tỏ ra vui vẻ như không có chuyện gì, tôi biết điều này…
Tôi phóng xe nhanh qua nhà em, hôm nay em mang bộ đồ mà lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau (lúc em tuột xích) khẽ cười một nụ cười làm tôi mê hồn…
- Đi chơi đâu vậy anh?
- Đâu cũng đi, đi hết, tôi lắc đầu ra hiệu L lên ngồi…
- Khách hàng sẵn sàng chưa…?
- Dạ, đã sẵn sàng thưa xe ôm, hịhị
Tôi phóng nhanh xuống con dốc trước nhà L, vẫn cảm giác cũ, hai chúng tôi cùng hét lớn, lớn hơn ngày trước nữa, mấy người xung quanh thì đứng nhìn hai đứa bọn tôi cũng phát cười theo, mặc dù chẳng hiểu chuyện gì…
Hôm đó tôi đưa L đi rất nhiều nơi, đi ăn kem, ăn bánh, đi chơi game, đi nhặt hoa sữa, đi chơi công viên…Nhiều đến nỗi tôi chẳng nhớ hết nữa…
Hơn 7h đêm tôi đưa L đến quán cà phê mà lần đầu chúng tôi hẹn hò
Em ngồi đi, tôi gọi cho em một cốc sinh tố dâu còn tôi thì vẫn là vị cà phê không đường như mọi khi, chẳng hiểu sao tôi thích vị cà phê không đường, nó mặn đắng, nhưng tôi lại rất thích, tôi uống từng ngụm nhỏ rồi cảm nhận vị đắng từ từ như thể thưởng thức vị đời vậy…Rồi tôi lén nhìn em ăn kem, nó như một thói quen, tôi yêu điều đó
- Anh có biết nhìn lén người khác xấu thế nào không, L cười nhẹ, tay cầm cái thìa chọc chọc vào cốc sinh tố
- Anh không quan tâm, hehe, phải tầm 3 năm sau nữa anh mới được nhìn em ăn kem cơ mà…
- Suỵt, L đưa tay ra hiệu tôi ngừng nói
- Anh đừng nói những chuyện ấy được không
Tôi lấy điện thoại ra quay em, như để lưu giữ ký ức này vậy
- Quay chi zạ
- Quay em, sau này sang bên Nga lúc nào uống cà phê anh cũng sẽ mở nó ra xem
- Chỉ sợ lúc đó anh nhìn người khác thôi
- Em ghen đấy à o_O
- Hức, không thèm nhé
Rồi chúng tôi nói chuyện rất nhiều, chủ yếu là những chuyện từ khi chúng tôi quen nhau, rồi yêu nhau, tôi thì trêu L tuột xích mà không biết bắt…L dỗi nhưng càng dỗi tôi càng thấy em đáng yêu đến nhường nào:heart:
10h đêm, chúng tôi vẫn ngồi bên nhau cười nói rôm rả, quán dần vắng khách…
- Mai anh đi về quê à?
- Uhm, Mai anh về quê để thu dọn đồ đạc, kiểm tra lại giấy tờ, mốt là anh bay rồi…Tôi như tiêng tiếc
- Anh sang bên em ở nhà nhớ gìn giữ sức khỏe nhé
- Dạ, anh cũng vậy nhé, nước mắt em bắt đầu rơi, tôi biết nãy giờ em đang nhịn khóc…:(
- Em đừng khóc, chúng mình sẽ gặp lại nhau mà…Hai đứa bọn tôi đứng dậy tiến lại ôm nhau
- Dù chuyện gì đi nữa chúng mình cũng gặp lại nhau anh nhé
- Uhm, tất nhiên rồi, em tin anh không?
- Em không tin anh thì còn tin ai…Những giọt nước mắt của L cứ thế mà tuôn rơi, tôi ôm L tựa vào bờ vai…Tôi khẽ nhìn L rồi trao nụ hôn thật ngọt ngào, L cũng hưởng ứng, khác với những nụ hôn trước đó lần này bọn tôi giữ nó thật lâu…thật lâu, lâu như thể một nụ hôn lần cuối cùng vậy…
- Đúng ba năm nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau tại đây nhé, tôi nhìn vào đôi mắt của L khẽ nói
- Dạ, em hứa
- Không, xin em đừng hứa, anh ghét sự hứa hẹn, em hãy đến đây, vào ngày này, 3 năm sau, có thể thôi em nhé…!
…
Tôi đưa L về, trong màn đêm se lạnh, ngồi sau xe L im lặng nghe tôi hát vẫn là bài hát “Bản tình ca đầu tiên” ngày nào tôi hát cho em nghe…
“…Vì nếu em cần một bờ vai êm.
Nếu em cần những phút bình yên.
Anh sẽ đến ngồi kề bên em.
Khi em khóc giọt nước mắt chứa chan.
Dẫu phong ba anh sẽ đến với em…”
Chap 20:
Sáng hôm sau tôi dậy lên trường làm giấy tờ bảo lưu học tập, tôi cũng ghé qua nhà em chào hai bác, dù gì đi nữa trong thời gian đi học trên này hai bác như là người thân của tôi vậy và tôi cũng cảm nhận được sự quý mến đặc biệt của 2 bác dành cho tôi, ngồi nói chuyện hồi lâu với 2 bác, lên phòng em thấy đóng cửa, tôi gõ vài nhịp nhưng không thấy em mở, tôi dường như hiểu cảm giác của em, tối qua tôi cũng không ngủ được, cả đêm trằn trọc bận rộn với những suy nghĩ… Đứng ngoài cửa tôi cũng nghe được đôi chút thút thít bên trong của em, tôi nhẹ giọng
- Em à, anh đi nhé, em ở nhà cố gắng giữ gìn sức khỏe…Tôi muốn nói tiếp, muốn nói rất rất nhiều điều nhưng sao chẳng thể nên lời…
Tôi đứng ngoài tựa vào cánh cửa mắt nhìn bâng quơ vào cánh cửa màu hồng, suy nghĩ đủ điều mông lung… Nghe em khóc bên trong mà lòng như tan nát, tôi vẫn đứng đó thật lâu, lâu đến nỗi bất giác co đôi chân nó nhưng nó đóng băng vậy, 15 phút sau vẫn không thấy động tĩnh gì…
- Anh về đây, em hãy nhớ những điều ngày hôm qua chúng ta nói nhé…Tin anh nhé…!
Khẽ đặt bao kem trước cửa tôi nhấc bước chân cứng đơ xuống chào hai bác rồi ra về, đi với bác gái ra cổng tôi nói rất nhiều điều, tôi cố đi thật chậm để nói được nhiều điều hơn, tôi lo lắng cho em và muốn bác quan tâm em nhiều hơn, mãi nói chuyện thì em chạy từ phía sau lại ôm tôi…Bác gái quay lại như hiểu chuyện gì đó bác tiếp tục tiến ra cổng như để khoảng không gian riêng cho bọn tôi,
- Nào, để anh lau nước mắt cho em nào
- Không, giờ trông em xấu lắm, anh cứ đứng như thế đi…
Tôi cũng đứng yên, khẽ đặt bàn tay tôi lên bàn tay lạnh lẽo, mềm mại của em…Chúng tôi cứ đứng ôm nhau như thế thật lâu…thật lâu
- Anh sang bên kia đừng nghĩ gì về em nhé…
Tôi cười nhẹ, n