- Cháu cứ yên tâm, cái đám cưới này sẽ không bao giờ diễn ra đâu, nếu chúng nó không bỏ nhau, thì mình bắt cóc cô dâu đi là xong, đến lúc đó thằng kia còn lấy được ai nữa…!
Băng khen ngợi cái mưu kế hiểm độc của bà Thắm hết lời:
- Gì đúng là tuyệt, cách đó mà gì cũng nghĩ ra được…!
Bà Thắm hài lòng bảo:
- Thế nào đã yên tâm chưa, dù cho con bé kia có cưới được về nhà này, gì cũng sẽ làm cho nó nhanh cuốn gói khỏi đây…!
Băng thích chí nói:
- Gì mà nói sớm thì cháu đâu cần phải lo nữa, kiểu này thì anh Trường sớm muộn cũng thuộc về cháu thôi…!
Bà Thắm nhìn cho kỹ đứa cháu họ xa của mình, bà không hiểu nó thấy ở thằng Trường có gì hay đâu, mà nó nhất quyết lấy cho bằng được, bà cũng vì nể nó yêu Trường, nếu không cậu ta bị bà hại chết lâu rồi.
Dù bà không muốn Băng thích và yêu Trường chút nào, nhưng con bé này nó thích thằng đó quá nên bà đành chịu.
Khi đọc tờ báo ấy mỗi người có một tâm trạng khác nhau.
Sau khi chia tay Loan, Hồng trở về nhà, nó lang thang ngoài đường, vì nó cũng không muốn về nhà ngay, nó tự nhiên thấy mình nên dừng cuộc hôn nhân và tình cảm kia thì hơn.
Nó linh cảm tờ báo thông báo chuyện tình của chúng nó kia là kết thúc cho cuộc tình của nó và Trường, vì anh đâu có hay cô vợ chưa cưới của mình lúc nào cũng than ngắn và thở dài, nó lo sợ vô cớ, nó không sợ bị mẹ của Trường hay người yêu của Trường hại mà nó sợ bản thân nó sẽ bỏ anh mà đi.
Giấc mơ về người phụ nữ ấy lại xuất hiện trong giấc ngủ của nó, nó không hiểu tại sao, nó càng yêu Trường, nó lại càng sợ, nó đã từng có cái ý nghĩ ghê tởm dòng máu trong anh, và nay ý nghĩ đó càng tăng lên.
Mỗi lần anh và nó hôn nhau, nó thấy cả cơ thể của mình rung lên, tất cả mọi giác quan của nó căng lên, nó cảm nhận là đây không phải là nụ hôn vì tình yêu mà là nụ hôn tình thù thì đúng hơn.
Nó cố ở bên anh nhưng nó càng ở bên anh nó càng sợ, nó sợ anh cầm tay nó, hay anh ôm nó, ngay cả anh khi anh hôn nó, nó cũng cố gượng gạo cho xong.
Trường nhận ra được sự thay đổi của nó, anh bắt đầu nhìn nó đầy khó hiểu, anh cảm nhận được sự gượng ép của nó, và anh cảm thấy nó đang dấu anh chuyện gì đó.
Anh có hỏi nó, nhưng ngay cả nó, nó cũng không hiểu là tại sao, làm sao nó trả lời anh cho được.
Anh bắt đầu cho người đi theo nó, nhưng họ chỉ thấy nó hết học ở trường là đi học thêm, rồi tới nhà văn hóa phụ nữ, nó lang thang ở nhà sách, tuyệt đối không có bất cứ quan hệ trai gái lăng nhăng nào cả.
Anh đau đầu để nghĩ và cố tìm hiểu tại sao nó lại như vậy, nhưng anh không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác cả.
Anh chột dạ và đau khổ nghĩ, hay là nó không yêu anh, nó chỉ là thương hại anh khi nó thấy anh bị bệnh, nên nó mới động lòng mà cứu vớt cho anh, bây giờ anh đã khỏe lại rồi, nó muốn nói cho anh biết, nhưng sợ anh buồn nên nó mới thế.
Vừa đi, nó vừa thở dài, nó phải làm sao đây, nó yêu anh là sự thật, nhưng cơ thể và trí não của nó, nó không thể nào kiểm soát nổi, nó ghê tởm và ghê sợ gia đình của anh là đúng
Từ sâu thẳm trong lòng nó, nó cảm thấy căm hận bố của Trường, nó hận ông ta còn hơn cả bà mẹ kế của Trường, nhiều lúc nó muốn hỏi tại sao lại như thế, nhưng nó không tài nào trả lời nổi, nó chỉ biết rằng nó hận ông ta.
Không lẽ lúc bé nó đã từng gặp ông ta, và ông ta đã gây ra một vết thương cho nó mà nó không nhớ, không đúng, đây là lần đầu tiên nó gặp ông ta cơ mà, vậy tại sao nó lại hận ông ta, tại sao…?
Hồng còn lang thang nữa nếu nó không có điện thoại của Băng, nó tự hỏi là cô ta gọi cho nó có mụch đích gì, nó đoán là cô ta sẽ yêu cầu nó xa Trường chứ gì, ngoài cái mụch đích này ra, thì không còn lý do gì cho cuộc gặp riêng tư này cả.
Cô ta hẹn nó ở một cái quán cách nhà nó cũng không xa, nó tới trước, nó ngồi chờ.
Băng tới sau nó vài phút, cô ta ăn mặc rất sang trọng, trong khi nó ăn mặc như một con bé bụi đời, đó là sở thích của nó mà, nó cũng chẳng quan tâm tới việc người ta nhìn nó như thế nào, nhưng từ khi hình của nó bị lên báo chí, đã có không ít người nhìn nó, chỉ trỏ, họ cố nhìn xem, nó có giống con bé ấy không, nhưng hình như họ thất vọng thì phải, vì Hồng ăn mặc khác quá, trông nó giống đàn ông hơn đàn bà, con gái gì mà suốt ngày mặc những bộ quần áo rộng thùng thình, người ta hay gọi những con bé như nó là tomboy.
Băng kéo ghế ngồi, cô ta hất hàm hỏi:
- Cô uống gì, sao không gọi đi…?
Hồng ngán ngẩm trả lời:
- Tôi không có hứng thú ăn uống ở đây, cô có gì thì nói đi…!
Băng gọi cho mình một tách cà phê, và mấy cục đường, cô ta bình tĩnh khuấy cho nó đều, đưa lên môi nhắm từng ngụm nhỏ, cô ta muốn thử sức chịu đựng của Hồng.
Hồng nhìn từng hành động và cử chỉ của cô ta đầy thích thú, cô ta muốn chơi mình đây mà, Hồng cười, nó gọi chị chủ quán, nó bảo:
- Chị cho em một ly trà sữa, một cốc nước chanh và thật nhiều đường chị nhé…!
Chị ta kinh ngạc nhìn nó, con bé này, nó bị làm sao vậy nhỉ, sao nó gọi lắm thế, nó đã uống trà sữa rồi, nó còn gọi một cốc nước chanh làm gì, chưa hết nó còn muốn nhiều đườn nữa, mặc dù thắc mắc như vậy, nhưng chị vẫn chuẩn bị đầy đủ cho nó.
Nó lấy ly trà sữa đổ vào cốc nước chanh, chưa hết nó cho tất cả đường vào, nó lấy cài thìa nó cũng khuấy cho đều, nó nhìn Băng nó cười.
Còn cô ta nhìn nó tái mặt, ý con này bảo, dù cho cô ta có đối xử với nó ngọt như đường và chua như chanh thì nó cũng chiều được đây mà.
Cô ta uống ly cà phê pha đường của mình mà cảm thấy đắng chát như chưa pha, cô ta nhăn mặt lại vì tức và vì cà phê hôm nay đắng quá.
Hồng không vội vì cô ta muốn chơi nó mà, nó cũng từ từ mà thưởng thức, nó hà lên sung sướng vì ly nước của nó ngon quá, giống như cuộc đời có đủ mùi vị đắng cay mà vẫn ngon.
Băng lên tiếng bảo:
- Tôi muốn nói chuyện với cô…!
Hồng đặt cái thìa xuống bàn nó ngước nhìn Băng, nó nói:
- Tôi đang nghe đây…!
Băng quan sát Hồng từ đầu tới chân, còn Hồng thì thản nhiên như không, nó thản nhiên uống hết cốc nước của nó, nó mặc cho Băng lúc nào muốn nói gì thì nói, nó cũng không vội.
Băng thấy đòn tâm lý của mình không có tác dụng cô ta bảo:
- Tôi muốn yêu cầu cô một việc…!
Hồng cười và bảo:
- Việc gì…?
Băng nhìn thẳng vào mặt nó mà nói:
- Hãy tránh xa Trường ra…!
Hồng thờ ơ hỏi:
- Tại sao…?
Băng bực mình, vì con nhỏ này nó láo quá, Băng dọa:
- Nếu cô mà không làm thế, tôi sẽ không tha cho cô đâu…!
Hồng tay vẫn cầm ly nước của mình, nó đưa lên môi uống và mắt nhìn xa xăm, nó trả lời:
- Tôi đoán thế này nhé, nếu tôi mà không xa Trường, cô sẽ cho người bắt cóc tôi, hay thuê người kết liễu tôi chứ gì…?
Băng giật mình hỏi:
- Tại sao cô lại nghĩ thế…?
Hồng nhìn vào mắt của Băng mà trả lời:
- Tôi thấy trong mắt cô, tôi hiểu lần này cô thích Trường thật, và cô muốn chiếm lại anh ấy nhưng…!
Nó thở dài, nói tiếp:
- Nhưng đã bao giờ cô đặt mình vào vị trí của anh ấy chưa…?
Băng ấp úng:
- Tôi…tôi…!
Hồng nói mà như là trách móc:
- Cô đã làm cho anh Trường tổn thương, cô lợi dụng hoàn cảnh và sự đau khổ của anh ấy để làm chỗ dựa cho anh ấy, anh ấy đã tin tưởng và giao phó hết tình cảm của mình cho cô, nhưng cô làm việc đó vì tiền và vì quyền lực của cô mà thôi, cô đã có người yêu r