ồi, sao còn đi lừa dối cả hai, chưa hết nếu anh ấy mà không nghe được cú điện thoại của cô và bà mẹ kế của anh ấy, thì bây giờ chắc là cô sung sướng lắm nhỉ, vì cô giăng bẫy quá chặt chẽ mà, làm sao con mồi của cô thoát được, còn người yêu của cô tại sao không xử cô mà lại đi đâm anh ấy suýt chết là sao, cô có thấy mình quá độc ác không, cô đã làm tất cả những chuyện đó, sao bây giờ cô còn quay lại làm gì, và cô lấy tư cách gì mà yêu cầu tôi phải xa Trường…?
Băng tái mặt lại vì tức và vì thẹn, con nhỏ này là ai mà dám sỉ nhục cô như thế chứ, nó muốn chết đây mà, đã vậy cô sẽ cho người bắt cóc nó hay kết liễu nó thật, lúc đó nó đừng có hối hận vì những gì mà nó nói hôm nay, dám găng lên với chị hả em, sao con đường sáng em không đi, lại muốn chui vào chỗ tối làm gì.
Băng dơ tay lên định cho Hồng một cái tát, nhưng Hồng đã nhanh tay đỡ được, nó cầm tay của Băng, nó bảo:
- Này chị kia, chị hãy cẩn thận và suy sét cho hành động của mình, chị có biết đây là đâu không hả, có cần tôi gọi cho ai đó và báo chí tới đây không, họ chắc cũng thích thú lắm, vì họ cũng muốn biết tại sao cô người yêu trước của Trường tại sạo lại bị hủy hôn ước, thế nào cô còn muốn đánh tôi nữa hay là ta ngồi xuống nói chuyện…?
Băng tức bầm gan, nhưng cô ta sợ, cô ta không ngờ con nhỏ vắt mũi chưa sạch này lại dũng cảm và thông minh quá, những trò dọa nạt và khủng bố tinh thần của cô không có tác dụng gì với nó cả.
Hồng nhìn xa xăm nó bảo:
- Cô yêu anh ấy ư, cô yêu mà làm cho anh ấy bị tổn thương, tôi không hiểu cô yêu anh ấy như thế để làm gì, lẽ ra khi yêu ai cô phải làm cho ai đó hạnh phúc chứ, cô có quá ích kỷ hay không, khi chỉ biết có mình…?
Băng tức giận gắt:
- Con nhỏ kia, mày thì biết cái gì mà nói, đừng có mà lên mặt dạy đời, mày tưởng mày ngon lắm, mày thì biết cái gì, ba tuổi nhóc con mà đòi làm thầy hả, em còn non dại lắm em ạ, chưa trải đời thì đừng có tưởng cái gì mình cũng biết…!
Hồng cười với Băng, nó bảo:
- Chị nói đúng, tôi chưa trải đời, và hãy còn non dại, nhưng có một thứ tôi hơn chị đó là tình người, tôi không muốn ai vì tôi mà bị tổn thương, hay đau khổ vì mình, còn chị, chị trải đời, chị nhiều kinh nghiệm hơn tôi, nhưng chị thích làm cho người ta đau khổ, và chị còn nhẫn tâm đạp lên nỗi đau của người khác mà sống, vậy chị trải đời hơn tôi thì có ích gì, sao không giả vờ còn non dại và ngu ngơ như tôi có phải là hơn không…?
Băng bị Hồng sỉ nhục đến nỗi môi băng run run, cô ta hẹn gặp Hồng cốt dọa nạt nó và làm cho nó sợ mà rút lui, nhưng hình như tình hình lại hoàn toàn thay đổi, bây giờ không phải Hồng là nạn nhân mà là cô ta.
Băng vớt vát lại lần cuối:
- Tao hỏi câu cuối cùng mày có chịu xa Trường và từ bỏ cuộc hôn nhân này không…?
Hồng lấy thìa khoáng ly nước của mình, nó bảo:
- Cô đã biết câu trả lời của tôi rồi…!
Băng mai mỉa:
- Mày nói thì hay lắm, mà chắc gì mày yêu Trường, mày cũng đâu có khác gì tao, cái mà mày yêu chỉ là tiền bạc và địa vị của anh ấy mà thôi, con mối béo bở như thế làm sao mà mày từ bỏ được, đúng là không thể nào tin vào khuôn mặt non choẹt của mày mà nói mày là một con nai tơ, phải gọi mày là một con cáo già mới đúng, mày còn mưu mô và thủ đoạn hơn cả tao…!
Hồng cười khẩy bảo:
- Chị suy từ bụng ta ra bụng người rất hay, chị cũng nghe câu “Đi với bụt mặc áo cà xa, đi với ma mặc áo giấy” chưa…?”
Băng không hiểu nên hỏi lại:
- Mày nói như thế là ý gì…?
Hồng thương hại bảo:
- Đó là cái tâm và cái thiện của con người, cái tâm trong sáng thì nhìn đâu cũng thấy điều tốt đẹp, và có hy vọng vào cuộc sống cho dù nó có gian khổ và khó khăn như thế nào, còn cái tâm không trong sáng nhìn đâu cũng thấy một màu tối đen, chắc chị hiểu tôi đang nói gì…?
Băng ngẫm nghĩ lại lời của Hồng, sao nó hay dùng thành ý và những hành động ám chỉ cho cô hiểu thế nhỉ, con nhỏ này nó muốn nói cô là một người có tâm địa xấu xa nên đi đâu cũng gặp toàn những tai ương, cô không bao giờ sống vui vẻ, và hay nghi ngờ người khác chứ gì, còn nó, nó sống lương thiện nên lúc nào nó cũng vui vẻ, và nó cũng chẳng coi những lời khích bác của cô vào đâu cả, vì cô là người xấu mà.
Hai tay của Băng bóp chặt vào nhau, cô tức quá, cô lại dơ tay lên, lần này cô sẽ cho nó một cái tát thật đau, mà nó lại đang suy ngẫm cái gì thế kia thì làm sao mà biết là cô sẽ đánh nó mà đề phòng nhưng…
Hồng bảo:
- Cô đừng có hơi bực một chút là dơ tay đánh người, xem ra cô cũng là người gan dạ và mặt dày quá, đã phản bội và hại người ta suýt chết, người ta vì mình mà đau khổ, sống trên những vết thương cả về tinh thần và thể xác, khó khăn lắm người ta mới quên được, thế mà nay cô lại về đây yêu cầu vợ chưa cưới của anh ta dời xa anh ta, cô có thấy mình vô lý quá không, lẽ ra người làm việc đó phải là tôi, vì tôi bây giờ mới là vợ chưa cưới của anh ấy, và cô cũng chỉ đến đây với tư cách là một người họ xa dự lễ cưới của anh ấy thôi, nếu cần tôi có thể đuổi cô đi, vì bố chồng tôi đã giao tất cả quyền quản lý gia đình của anh ấy cho tôi, thế nào cô còn muốn nói gì hay chơi gì nữa không…?
Băng ngồi im không dám ho he gì nữa, con nhỏ này kinh quá, sao cái gì nó cũng biết trước thế nhỉ, cô mà làm căng với nó, nó sẽ có quyền đuổi cô, vì chú Sơn bố của Trường, càng ngày càng ghét cô và quý con bé kia hơn cả Trường, cái gì nó nói ông cũng đều nghe theo nó cả, xem ra trận chiến này cô chỉ có thể dựa vào Dì của mình mà thôi, hy vọng Dì của cô sẽ có cách trị con bé này.
Băng vênh mặt lên thách thức:
- Cô tưởng cô dọa tôi mà tôi sợ cô sao, cô còn chưa bước chân vào nhà họ Hạ, nên đừng có tự tin quá, nếu không lại chuốc lấy khổ đau đấy em ạ…!
Hồng buồn cười hỏi:
- Vậy là chị và Dì đã lên kế hoạch cho tôi hết cả rồi à, may thật, vì cuộc sống của tôi cũng buồn tẻ quá, nay có thêm hai người chơi cùng thì vui quá rồi còn gì, lẽ ra tôi phải cảm ơn hai người mới đúng, vì hai người đã chiếu cố đến tôi…!
Băng giận Hồng tái mặt, cô ta lắp bắp:
- Cô…cô…!
Băng tức quá, cô ta bỏ về trước chỉ còn lại một mình Hồng ngồi đấy, nó nhìn những chậu hoa ở trong quán.
Lúc nãy nó mạnh miệng như thế, nhưng bây giờ nói mới thấy sợ, vì cô ta và bà Dì ghẻ kia đâu có phải là những người đơn giản, có khi vì việc này mà bà ta cho người giết nó cũng nên, nhưng mà nó không sợ chết, cái nó lo là lo cho bố mẹ nó thôi, nó chỉ sợ vì nó, bà ta sẽ hại bố mẹ của nó và gia đình của nó thay vì nó thì sao, lúc đó nó sẽ hối hận mà chết mất.
Nó thở dài, và buồn bã, bây giờ trong đầu nó, có hai mối lo, mối lo thứ nhất là trong lòng nó không muốn kết hôn với Trường một chút nào cả, mối lo thứ hai là nó sợ hai người kia sẽ hại gia đình của nó.
Còn bản thân nó, nó không sợ bất cứ thứ gì, kể từ lúc hiểu hoàn cảnh và gia đình của Trường, nó đã hình dung ra cuộc sống của nó như thế nào và nó sẽ phải đối diện với cái gì, nên nó không lạ lắm khi Băng yêu cầu nó xa Trường, nếu không nó sẽ bị xử.
Nó mở điện thoại ra có tin nhắn của Trường, anh hẹn nó đi ăn cơm, nhưng mà nó làm sao mà đi được, nó cần về nhà và giải thích cho bố mẹ nó về tờ báo hôm nay, nếu không họ sẽ lo cho nó mất.
Nó gọi cho anh, nó chỉ muốn anh không lo cho nó, mà yên tâm ăn mộ