m, anh không muốn về nhà vào lúc này, anh cảm thấy mình cô đơn quá, lấy tay vuốt vuốt hai cái lên tóc, anh nghĩ mình đã già thật rồi, mình không còn sức để mà tranh đấu nữa, mọi chuyện thôi thì cứ để cho ông trời quyết định vậy, anh thở dài.
Thả hồn mình theo dòng nước, làn gió thổi vào mặt anh mát lạnh, đêm nay đẹp thật, nhưng chỉ là cho những đôi tình nhân đang ngồi tâm sự kia thôi, không biết họ nói gì nhỉ, mà sao cô nàng kia cười vui thế, họ không biết là mình đang buồn hay sao, nhưng thôi chuyện thiên hạ mà mình quan tâm làm gì, mình cũng phải về rồi, mình đã đi từ sáng tới giờ, không một cú điện thoại, chắc là anh chị lại đang lo cho mình, về thôi vậy.
Trèo lên xe, anh lái về nhà, nhưng mà tâm trí anh thì để cả ở chỗ của Hồng, không biết bây giờ nó đã tỉnh chưa, và khi nó biết anh đã về nó có hỏi là anh đã đi đâu, chắc là không rồi, nó đâu có quan tâm gì tới mình, mà mình nghĩ anh chàng Quân kia chắc cũng đã tới bệnh viện thăm nó, bây giờ có lẽ họ lại đang tay trong tay…chỉ nghĩ đến cái cảnh đó là anh lại không chịu nổi, anh nghĩ mình đang ghen, mình đang ghen với cái thằng mà con Hồng nó yêu, mình chả là gì của nó cả, có thể nó không thích và không yêu mình nhưng mình lại để ý và quan tâm tới nó, đúng là oái oăm.
Anh nghĩ thôi thì cố quên nó đi vậy, mình không muốn hành hạ bản thân mình thêm nữa, có hy vọng gì đâu, mà nó cũng đâu có biết là mình thích nó, nếu nó biết thật thì nó lại càng ghét mình thêm cũng nên, bây giờ thì chỉ có công việc mới làm cho mình yên lúc này, phải rồi, đừng có nghĩ lôi thôi nữa, anh cố tập trung vào lái xe, anh chỉ sợ mình lại lao vào ai thì khổ.
Loan giật mình thức dậy, nó thấy mình đang nằm trên giường, chăn thì được đắp lên tận cổ, nó nghĩ anh ta cũng tốt đấy nhỉ, nhưng, nó giật mình, vội sờ lại quần áo xem có bị sao không, không phải anh ta là tên biến thái hay sao, nó hoảng quá chỉ sợ chuyện đó mà xảy ra thì nó chết mất, sau khi kiểm tra một hồi, nó thở phào may thật không xảy ra chuyện gì cả.
Loan nhìn ra ngoài cửa sổ, nó thấy trời cũng đã tối rồi, nó muốn về nhà, mình mà không về ngay thì mẹ mình lại mắng mình cho mà xem, và anh Đăng nữa chứ, anh ấy lại khinh mình, anh nghĩ mình là một con nhỏ ham vui thì khổ, mình phải tìm cách thoát ra khỏi đây.
Loan chạy ra mở cửa thì may quá nó không bị khóa, lần mò xuống cầu thang, nó đi mà cứ như đang ăn chộm người ta không bằng, nó nhìn trước nhìn sau, nó thấy hình như họ đi đâu hết cả, nên mới im lặng như thế này.
Đi xuống tầng trệt, nó nhấc nhẹ từng ngón chân, có lẽ mèo dình chuột cũng không thể nhẹ hơn nó, nó nghe có tiếng nói đâu đây, hình như là của tên biến thái và ông quản gia thì phải, nó sợ hết hồn, nó mà bị bắt lại thì tiêu, làm sao bây giờ đi lên thì nó không muốn, còn đi xuống thì nó sợ bị phát hiện, nó còn đang phân vân thì…
- Cậu chủ, mời cậu vào ăn cơm…!
- Ờ, chờ tôi một chút…!
- Có cần lên gọi cô ta không…?Tiếng của ông quản gia.
- Cháu nghĩ là cứ để cho cô ấy ngủ thì hơn, lúc nào cô ấy dậy rồi tính…!
- Cậu nói cũng phải, vậy ta đi ăn thôi…!
Hai người đứng lên dời khỏi phòng khách, còn con Loan nó đã núp ngay sau cánh cửa gần cầu thang, chờ cho họ đi khỏi, nó mom mem đi ra, nó đi mà mắt trước mắt sau để ý xem có ai phát hiện ra mình không, nhưng hình như là không có ai thì phải, nó mừng quá, khẽ khàng khép cánh cửa tầng trệt lại, nó chạy hết sức mình ra cổng.
Thấy cái cổng cao cao và bị khóa ngay trước mắt mình, nó ngán quá, không lẽ lại quay vào, không được mình khó khăn lắm mới thoát ra khỏi đây, thì bằng mọi giá mình phải tìm ra cách, thế là chỉ trong vòng chưa đầy hai giây nó đã sắn tay áo lên, nó nhìn cái cổng và bảo:
- Đừng có tưởng chỉ mảnh mai mà em nghĩ chị sợ em, mặc dù em đây cao thật nhưng mà chị đây cũng sẽ chèo qua…! Nó vênh lên thách thức cái cổng.
Nó lấy tay quẹt mũi mình một cái và nó bắt đầu chèo lên.
Chỉ được có hai thước là nó lại trượt xuống, nó thử đến hai ba lần mà không được bực mình nó lẩm bẩm.
- Cái cổng chết tiệt này sao mà chơn thế nhỉ, mình mà không nhanh, anh ta lên tìm mình mà thấy, rồi biết mình chốn ra đây thì khốn, phải cố lên vậy…!
Nó tự an ủi mình xong thì quyết tâm càng cao, nó nghĩ mình giống như là tên tù vượt ngục vậy, mà nó thì giống quá rồi còn gì, mặc mấy cái vết xước do cái cổng sắt này cào vào, nó vẫn không bỏ cuộc, có lẽ ông trời cũng không phụ lòng nó nên cuối cùng nó cũng thoát ra được bên ngoài, nó sung sướng quá nên nó hét lên…
- A a a…!
Nhưng chưa được hai câu thì nó vội bịt miệng mình lại và nó tự nguyền rủa mình.
- Mày đúng là ngu, đã thoát ra rồi còn không mau đi đi, lại hét lên như thế nhỡ đâu họ mà biết thì mày chết…!
Loan cắm đầu cắm cổ lên chạy, nó nghĩ thế là từ nay mình thoát anh ta, nhưng nó đúng là đơn giản quá, anh ta có trong tay điện chỉ nhà nó, rồi mọi thông tin về nó nữa, thì nó còn thoát thế nào được.
Trên đường lái xe đưa ba mẹ mình tới nhà hàng, Khoa cảm thấy nó như dài vô tận, anh nghĩ đến cái cảnh người ta chờ treo cổ mà run, anh ngán quá rồi, anh không còn chịu được nữa, anh ước giá mà có hỏng xe hay giao thông tắc nghẽn thì hay quá, nhưng ông trời không chiều anh thì phải, chủ nhật thế này mà họ đã đi đâu hết cả, sao họ không đông vui như mọi hôm cho anh nhờ, ôi cái số khốn khổ của tôi, anh lái xe mà người ta nhìn vào tưởng anh sắp đi đưa đám ai hay nhà anh có tang.
Bà Hoa thì còn đang vui nên không chú ý gì nhiều, bà đang hạnh phúc, bà mong có một cái kết có hậu cho con trai mình, bà lại nghĩ đến lúc có cháu bế bồng là bà lại tươi lên, bà mỉm cười thật ngọt.
Còn ông Hùng nhìn bà vợ mình cười mà không hiểu chuyện gì cả, xem ra bà này lại đang toan tính gì trong đầu rồi, tội nghiệp cho thằng con, mặt của nó thế kia mà gặp người ta thì bất lịch sự quá, nếu mà nó lại gây ra chuyện nữa thì cái lỗ tai của mình lại điếc, mình phải tìm cách để khuyên bảo nó vậy, đúng là đàn ông trong gia đình này chẳng có giá trị gì hết, bà ấy hét đi đâu thì phải đi theo đó, nếu không thì ông và thằng Khoa lại bị bà ấy khóc lóc, rồi than trời, mà ông sợ nước mắt của bà ấy thì phải, bà ấy mà khóc thì có trời mà dỗ, thôi thì cố nhịn, ông lấy tay vuốt vuốt hai cái vào ngực như nuốt cục tức hay nuốt cục đờm khi người ta bị ho.
Cuối cùng cái nơi mà Khoa ghét nhất cũng tới, anh lái xe vào bãi để xe, bố mẹ anh thì đã xuống xe cả, còn riêng anh thì vẫn còn chần chừ chưa muốn xuống, anh cảm thấy mình có bao nhiêu sinh lực thì nó đã bị hút sạch rồi.
Bà Hoa định bước đi nhưng mà thấy thằng con vẫn còn ngồi lì ở đó, bà bực mình quát:
- Thằng kia, mày còn không mau lên, hay là để mẹ già của mày phải lôi mày xuống…!
Khoa nghe mẹ quát thì lầm lũi mở cửa xe, bước xuống, anh đi cùng bố mẹ mà tâm trí thì để ở đâu đâu, có lẽ đây là giờ kinh khủng nhất đời anh.
Bước vào cánh cửa kính, đã có người phục vụ mở cửa và đon đả chào:
- Chào quý khách, xin hỏi quý khách đi mấy người ạ…!
- À, chúng tôi có 5 người tất cả, nhưng mà chúng tôi đã đặt bàn rồi, vậy cậu có thể chỉ cho tôi bàn của mình ở đâu được không…? Bà Hoa chả lời.