Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 3632

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

hả…?”

Chắc là nó nghĩ làm như thế không có hiệu nghiệm nên nó chuyển tông

- “Mau lên nhé, hu hu hu, mày biết là một cô gái giờ này một mình ngoài đường thì như thế nào không, tao mà có mệnh hệ gì, thì tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày…”

Đọc xong tin nhắn của nó, Hồng chẳng hiểu gì cả, nó bảo chờ mình đón là sao, không lẽ nó bị lạc đường và không đi xe, đến là mệt với con này, mình thì đang bị ốm, nó không hỏi han thì thôi, bây giờ nó lại lôi chuyện của nó ra làm phiền mình nữa, đúng là không hiểu nó có lương tâm không, thôi thì gọi cho nó vậy.

Vừa mới bấm số của nó xong, còn chưa kịp áp vào tai thì giọng của con Loan nó vang lên.

- Con kia mày có biết là tao đang cáu lắm không hả, mày làm cái gì mà lâu thế, tao sắp chết đến nơi rồi…! Loan hét.

Hồng lắc đầu ngán ngẩm nó là như vậy mà, chuyện bé xé ra to, bây giờ nó gặp chuyện nhỏ như thế này, mà nó đã la làng cả lên như thế, không biết mai sau gặp chuyện lớn hơn thì nó sẽ như thế nào.

- Dạ, con biết mẹ mệt, mẹ chán, nhưng mà con đang ốm đây, sao mẹ đi đâu biệt từ hôm qua tới giờ, mẹ có biết là con phải thức khuya để làm hết đống thư từ một mình không hả, con lại phải dầm mưa đi phát hết nó nữa chứ, hậu quả là hôm nay con phải nằm viện vì xốt, mẹ có gì cần ở con…? Hồng mai mỉa.

Nghe con Hồng nó sạc một hồi, lúc đầu thì Loan thấy tức lắm, nhưng nghe nó nhắc tới cái vụ mà nó lỡ hứa với bọn trẻ là sẽ viết thư và mua quà cho chúng nhân ngày trung thu, mà nó lại quên mất tiêu, con Hồng nó trách mình là đúng, vì mình mà nó lại bị nằm viện nữa chứ, sao mà mình và nó giống nhau thế nhỉ, đúng là xui xẻo, có lẽ vì thế nên mình với nó mới chơi với nhau thân như vậy, thật là cùng hội cùng thuyền.

- Mày có sao không…? Loan lo lắng hỏi.

Hồng cảm thấy ấm lòng, ít ra thì cũng phải thương bạn như thế chứ, nhưng mình không thể nào tha thứ cho nó được, vì nó mà mình bị như thế này.
Tao có bị sao không thì liên quan gì tới mày, sao còn không chửu tiếp đi, mày bảo sẽ giết tao hay oán tao nữa mà…! Hồng được nước nên lên giọng.

- Thôi mà cho tao xin lỗi, hôm qua tao phải đưa anh Đăng đi chơi, nên tao quên khuấy mất…!Loan nói với cái giọng biết lỗi.

- Vui quá nhỉ, có bạn trai là quên bạn thân, mà mày có đi với anh ta thì có cần quá lên như thế không, sao cả đêm mà cũng không về…?Hồng vừa mai mỉa vừa chửu Loan luôn.

- Dạ, tại con cũng bị ngất như mẹ, vì hôm qua con đi vào ngôi nhà ma, hậu quả là cả đêm hôm qua con ngủ trong bệnh viện…! Loan cũng không kém.

Không biết là nó đang nghĩ cái gì mà giọng nó lại thở dài, có lẽ nó đang nhớ tới cái đoạn nó và Đăng ngủ cùng nhau trên giường.

Chỉ trong vòng có hai ngày mà cả con Loan và con Hồng đều trải qua những chuyện điên rồ, chúng nó không hiểu tại sao lại như thế, tại sao chứ, chúng nó muốn vô tư như trước kia, nhưng xem ra không được nữa rồi, từ khi mấy thằng kia xuất hiện cuộc sống của hai đứa đảo lộn lên hết cả, bây giờ thì bọn nó ngay cả bám theo nhau suốt ngày sợ là cũng không có.

Hồng nghe con Loan nói, nó thay vì quan tâm hỏi xem con Loan có sao không thì nó lại phá ra cười như điên

- Ha ha ha…!

Cười chán xong, nó quay ra nguyền rủa con Loan.

- Cho mày chết con kia, ai bảo mày ngu, đã sợ ma như thế mà còn dũng cảm vào xem, chắc là mày muốn anh Đăng được làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ gì, thôi đi cô nương có thích người ta thì cũng nên làm cách khác, thiếu gì cách để cho anh ta phải chú ý tới, sao mày dám đem tính mạng của mình ra đùa hả…?

Con Loan tức nổ ruột, nếu nó không vì mình mà bị ốm và nó ở ngay trước mặt mình xem, mình sẽ cho con nhỏ này chết, ít ra thì cũng cho nó câm luôn hai ngày, đồ độc ác, mình bị như vậy, đã không an ủi thì thôi, thế mà nó lại còn xài xể mình nữa chứ, anh hùng cứu mỹ nhân cái quái gì, đang rầu cả ruột đây, thế mà nó còn cười được, mà ai bảo mình thích tên Đăng chứ.

- Con kia, mày có câm không hả, tao mà ở đó là mày chết, mày mà còn cười hay nói móc tao như thế nữa thì đừng có mà nhìn mặt tao…!Loan tức quá nên chửu luôn.

Con Loan dọa làm cho Hồng hơi sợ, nó mà không nhìn mặt mình nữa thì buồn lắm, mình và nó đã chơi với nhau từ nhỏ, bây giờ vì chuyện không đâu thế này mà cãi nhau thì cũng hơi kỳ, trong đầu Hồng nghĩ thế nhưng mà nó không dừng cười lại được, nó cố e hèm một tiếng, tay nó bịt miệng mình lại, nó sợ con Loan biết nó vẫn đang cười thì tiêu.

- Tao xin lỗi, nhưng mày cũng có sao đâu, đúng không chẳng phải là mày đang quát tao như điên lên đây còn gì…? Hồng phân giải.

- Dạ, bây giờ thì con không sao, nhưng nếu không ai đón con thì con chết…!Loan dài giọng.

- Này, con kia, mày có biết là mới sáng sớm tao đã gọi điện đến nhà mày, nhưng mẹ mày bảo là mày vẫn chưa về, mày ham vui thì mày chịu, bây giờ tao đang ốm đến nỗi phải nằm viện không lẽ mày bảo tao đi, nếu thế thì mày ác quá đấy…! Hồng uất quá nên bảo vậy.

- Vậy tao phải làm gì bây giờ…?

- Anh Đăng đâu, không phải là hai người đi cùng nhau hay sao…? Hồng hỏi.

- À…Anh ấy về trước rồi, bây giờ thì tao cũng không biết là anh ấy đi đâu nữa…?

- Nghe mày nói một hồi tao chẳng hiểu gì cả, hai người chia tay nhau lúc nào, và bây giờ mày đang ở đâu…?

- Tao chia tay anh ấy từ sáng, bây giờ thì tao đang ở…?

Con Loan quay ra xem nó đang ở đoạn đường nào rồi đọc cho con Hồng nó nghe.

Hồng nghe xong, không hiểu tại sao nó lại lần mò về khu giành cho mấy nhà thượng lưu ấy làm gì.

- Mày làm gì mà đến đấy hả, và tại sao anh Đăng lại không cùng đến…?Hồng quát hỏi vì nó đang bực.

Con Loan ngập ngừng nó không biết là có nên kể cho con Hồng nghe chuyện của mình không, cuối cùng nó bảo:

- Tao bị bắt cóc về đây…!

Loan vừa dứt lời, thì Hồng hét lên.

- Cái gì…!

- Mày không đùa tao đấy chứ, mày vẫn còn gọi điện thoại thế kia đâu có giống người bị bắt cóc, đừng có đùa với tim của tao, mày không biết là tao đang ốm hả…?

Hồng tức mình xạc cho con Loan một hồi vì nó nghĩ là Loan đang trêu nó.

Thấy nói như thế mà con Hồng nó không tin, con Loan tức quá hét lên trong máy.

- Con kia ai dảnh mà đùa với mày hả, chẳng qua là tao vừa mới chốn thoát ra đây nên mới lạc đường như thế này…!

Con Hồng nghe con Loan nói vậy, nó nghĩ chắc là nó không đùa mình rồi, thế là nó tốc cái chăn lên, mặc dù người nó vẫn còn váng vất, nhưng nó mặc kệ, nó hét bảo con Loan:

- Chờ đấy, tao tới ngay…!

- Nhưng mày đang ốm mà, để tao…!

Con Loan còn chưa kịp nói hết câu thì con Hồng đã cúp máy rồi, nó đang lo cho tính mạng của bạn nó nên nó không còn tâm trí đâu để mà nghe tiếp nữa.
Tâm trạng Hồng lúc này dối bời, nó vội phóng nhanh ra khỏi bệnh viện, mấy ý tá nhìn thấy nó như vậy, họ cố gọi nó lại nhưng mà nó đã chạy xa rồi.

Nó chỉ mong lúc này có thể bắt được một chiếc xe, xe gì cũng được miễn là nó có thể tới chỗ của bạn nó nhanh, may quá có một chiếc tắc xi kia rồi, Hồng lấy tay vẫy vẫy, bác tài xế hình như cũng bắt được tín hiệu của nó thì phải, ông cho xe chạy chậm lại, đậu xát vỉa hè gần chỗ của Hồng.

Nó vội mở cửa và chèo ngay vào, ông ta còn chưa kịp hỏi nó đi đâu thì nó đã đọc điện chỉ cho ông tài xế và nó bảo:

- Bác ơi làm ơn lái xe nhanh dùm con cái, con có chuyện gấp lắm…!

- Được, rồi cô cứ yên tâm,

1 .. 45 46 47 [48] 49 50 51 .. 131
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)