Ông Tài nghe Trường giảng giải một hồi cũng có lý nên bảo:
- Cậu nói cũng phải, thôi mình đi…!
Ông sai anh tài xế trong nhà chuẩn bị xe, đi hết được bốn ngã tư mà vẫn không thấy Loan đâu, Trường đang định bỏ cuộc thì…
- Cậu chủ, hình như là cô Loan thì phải, mà cô ấy đang ôm ai thế kia…! Tiếng anh lái xe.
Trường giật mình nhìn lên, anh thấy đúng là Loan thật mà còn một cô gái nữa, hình như cô ta bị gì đấy.
Trường bảo anh chàng tài xế lái xe xát vào, anh muốn lôi Loan về.
Đăng đã vui chơi cả ngày một mình, anh thấy chưa ai vô duyên như anh, cái thằng bạn chết tiệt, anh chờ nó dài cả cổ, mà nó vẫn chưa tới, không biết là nó đã chết dí ở đâu rồi, còn con Loan nữa chứ, không biết là nó đã về nhà chưa, hay là vẫn còn ham vui ở bên ngoài, đến là mệt vì hai chú cháu nhà này, hết bị cháu cho leo cây rồi lại chú, nhưng sao lúc nãy thằng kia nó lại gọi cho mình bảo mình chờ nó ra uống rượu nhỉ, mình mà lại bị lừa nữa thì nó chết, nhưng anh không phải lo nhiều vì Tuấn đã đến ngay sau đó.
Nhìn mặt thằng bạn của mình anh nghĩ là mình hết muốn ăn cơm, nó bảo mình chờ nó, chứ nó có phải chờ mình đâu mà cái mặt của nó lại như thế kia, đúng là đồ không biết điều.
Anh không thèm bảo Tuấn như thế nào, mà quay ra uống tiếp chai rượu mà anh đã gọi trong lúc ngồi chờ.
Tuấn ngồi xuống cạnh Đăng anh cũng không nói gì cả, lấy cho mình cái ly anh rót rượu vào và ngửa cổ lên uống, anh uống liền cho mình ba ly như vậy, Đăng tròn mắt ra nhìn, anh không tài nào mà hiểu nổi, tại sao cái thằng này nó có thái độ lạ thế, mới có không gặp nhau từ hôm qua tới giờ đâu phải là quá lâu mà nó lại thành ra như thế này, mình phải hỏi nó xem là có chuyện gì xảy ra.
Giằng cái ly trên tay Tuấn, anh nhìn nó bảo:
- Đừng uống nữa, có chuyện gì hay sao mà mày lại buồn như vậy, tao không muốn chút nữa khiêng một thằng say rượu về đâu…!
Tuấn không nói gì cả, anh cầm lấy ly của Đăng, anh đang định uống tiếp thì Đăng tức quá, anh hét lên:
- Thằng kia, mày vừa phải thôi, tao không giận mày vì bị mày lừa thì thôi, mà mày lại giận tao là thế nào…?
Tuấn nhìn Đăng, anh hỏi:
- Tại sao tao lại phải giận mày…?
- Nếu không phải là tao, thì có chuyện gì…?
- Tao chỉ…!
Anh lắc đầu không nói nữa, mà lại thở dài, Đăng nhìn Tuấn không hiểu, sao nó lại thở dài nhỉ, hay là nó gặp phải chuyện gì đấy, mình là bạn của nó sao nó không nói cho mình biết.
Tuấn tiếp.
- Chỉ là tao lại nghĩ lại chuyện cũ thôi…!
Đăng bây giờ mới vỡ lẽ, nó lại nhớ chuyện của con Hoàng Lan chứ gì, tại sao chuyện đã trôi qua bao nhiêu năm rồi mà nó vẫn không thể nào quên được nhỉ, mình phải làm gì để giúp cho nó đây.
Vỗ hai cái vào vai thằng bạn, Đăng bảo.
- Cố mà quên đi Tuấn ạ, cô ta không xứng đáng cho mày phải đau khổ như thế đâu, nhưng mày định sống như thế cả đời hả…?
Tuấn nghe thằng bạn nói anh vừa tức vừa buồn cười, nó có biết an ủi người khác không nhỉ, vừa mấy nói được một câu dễ nghe thì nó lại quát mình lên như thế, đúng là bó tay.
- Mày nói thì dễ nghe lắm, nhưng mày có phải là tao đâu mà mày hiểu…! Tuấn giận lẫy nên bảo thế.
Đăng tức cả mình, anh vì nó mà toi mất một ngày không làm được cái gì cả trong khi đó anh lại phải làm cái bia cho nó nữa chứ, thằng này nó muốn cho anh tức chết đây, được lắm hôm nay tao sẽ cho mày say một bữa, xem ai sẽ cười ai cho biết.
Anh gọi mấy tay phục vụ ở bar này lại anh bảo:
- Phiền anh cho tôi mấy chai rượu ngoại, mấy cái ly và một két bia nhé…!
- Anh có cần thức ăn không…?
- Không cần đâu…quay sang anh bạn đang nhìn mình Đăng nói
- Như thế là được rồi, anh có thể đi…!
- Vâng, anh chờ cho chút chúng tôi sẽ bưng ra ngay…!
Tuấn mỉm cười, xem ra cái thằng này lại hăng lên đây, mà cũng lâu rồi mình không uống xả láng thì phải, hôm nay phải say một bữa mới được, say thì say, càng vui chứ sao.
Mọi thứ mà Đăng gọi đều được bày lên bàn, anh rót rượu đầy vào tất cả những cái ly mà anh yêu cầu, chia nó ra làm đôi, anh thách thức:
- Thằng kia, mày và tao hôm nay không say không về, tao đã chia ra rồi đấy, ai mà gục trước là thua, kẻ đó phải gọi người kia là sự phụ và từ nay không được làm bất cứ cái gì phật lòng của người thắng…!
Tuấn không ngờ thằng này nó trẻ con đến như vậy, cái gì nó cũng cá cược, nó đã già rồi mà cái tính của nó vẫn chẳng thay đổi gì mấy, cá cược thì cá cược, mình sợ gì mà không dám.
- Được, nhưng mà không biết ai sẽ thua trước…!
Anh mai mỉa bảo nó, vì lần nào cũng vậy nó đều ngục trước anh, nó là thằng phổi bò mà, cứ hung hăng lên, nhưng lại bại trước.
Nghe cái giọng khinh người của Tuấn, Đăng bực mình bảo:
- Mày đừng có mà vội lên mặt, chưa đấu mà mày lại vênh lên như thế hả…?
Cầm một cái ly rượu lên, Đăng nói:
- Dô…!
Hai thằng chơi hết mấy cái chai rượu và mấy chai bia thì Đăng gục xuống, Tuấn gật gà gật gù, anh nhìn Đăng cười:
- Tao đã bảo thì đâu có sai, cứ cố vào làm gì, mà mình cũng phải về đây, bây giờ mình phải lôi cả cái thằng này nữa, đúng là mệt, tự nhiên đi cược với nó làm gì…!
Anh gọi người phục vụ.
- Tính tiền dùm…!
- Vâng…!
Anh ta đưa cho anh một danh sách các thứ mà hai thằng đã gọi, đọc xong anh móc ví ra trả.
Anh đứng dậy, cố lôi cái thằng bạn mình đi theo, Đăng tự nhiên giật mình thức dậy hỏi Tuấn với cái giọng lè nhè.
- Tiếp nữa chứ mày, mà ai thua vậy…!
Tuấn vừa buồn cười vừa tức anh bảo:
- Dạ, thôi cho con xin, mình về nếu không thì sáng mai, người ta lại gặp hai thằng ngủ ở đường thì khốn…!
- Nhưng tao vẫn chưa uống đã, tiếp đi nào…!
Tuấn không nói gì cả, anh bảo anh phục vụ đứng đấy:
- Phiền anh giúp tôi đỡ thằng khùng này ra xe…!
Hai người hỳ hục mới khiên được Đăng lên xe, anh ném nó vào ghế, thắt dây an toàn cho nó xong, anh bảo anh phục vụ:
- Cám ơn anh nhé…!
Anh cũng không quên bo thêm tiền.
Cho quay xe anh đi về, nhưng anh thấy đầu mình đau quá, khổ thật thế này thì mình làm sao mà lái xe, không gây ra tai nạn mới lạ, thôi thì kiếm chỗ nào đó ngủ cho xong, anh và cả thằng kia nữa, mình mà về trong tình trạng này thì chị ấy lại lo, anh móc cái điện thoại ra gọi về nhà.
- A lô, chị Thảo hả…?
- Ờ, mà sao giờ này em vẫn còn chưa về…?
- Dạ, em và thằng Đăng có việc nên sẽ không về đâu…!
- Ừ, thế cũng được, mà cái Loan nó có ở đấy không…?
- Em tưởng là nó về rồi…!
- Em nói gì lạ thế, nó và thằng Đăng đi cùng nhau mà, sao con Loan nó lại về một mình được…!
- Loan và Đăng chia tay nhau từ sáng rồi, con Loan hình như là đi theo bạn đi đâu đó…!
- Lạ nhỉ, nó đi đâu được, con Hồng thì nó vẫn còn ở nhà, không lẽ nó có bạn khác…!
Nhắc đến Hồng là tim Tuấn lại nhói lên, anh nghĩ thôi mình nên cúp đi là hơn, con Loan nó ham vui, chắc là tí nữa nó sẽ về thôi, anh bảo:
- Em cúp máy đây, chắc là hôm nay chủ nhật con Loan nó vui quá nên về muộn, chị đừng có lo…!
- Em nói cũng phải, thôi chào em nhé…!
Tuấn cho xe dừng lại trước một khách sạn anh muốn tối nay anh và thằng kia ngủ ở đây, anh lắc đầu không khéo mình lại bị hiểu lầm là tên biến thái thì khổ, hai thằng đàn ông mà vào đây thì người ta không hiểu lầm mới lạ, nhưng thôi mặc cái mình cần bây giờ là ngủ, mình cần phải nghỉ ngơi cho đầu