bị cào lúc trèo cổng chốn, nhìn mấy cái vết xước này, nó lại căm thù cái tên kia hơn, đồ chết tiệt, anh ta đúng là ác quỷ mà, có mỗi cái cổng thôi, mà cao quá, lại có nhiều thanh sắt nữa chứ, còn gì là thân thể của tôi, nhưng mà mình đã thoát ra được rồi còn gì, nghĩ mình cũng giỏi thật.
Nó nghĩ thôi thì làm phiền anh Đăng hay chú Tuấn ra đón mình, nếu không thì có lẽ sáng mai mình cũng không về được, đây là đâu, nó nhìn quanh quất thấy cái tên đường sao mà lạ quá, nó chưa bao giờ đến khu này, làm sao bây giờ, đầu nó lại bắt đầu hoạt động, nó đang hình dung ra cảnh một cô gái yếu đuối một mình trong đêm khuya, bị bọn xấu bắt cóc hay là làm nhục, hoảng quá nó hét lên.
- A a a…!
Nó làm như người ta đã làm gì nó thật vậy, nhiều lúc nó tự hỏi sao nó không thi vào khoa văn nào đấy với cái đầu ưa tưởng tượng như thế này thì thế nào nó cũng trở thành nhà văn nổi tiếng, và chắc là tác phẩm của nó sẽ đoạt rất nhiều giải thưởng.
Những người đi ngang qua chỗ nó, họ đều ngoái đầu lại nhìn, chỉ tội cho cái anh kia, vì mải nhìn nó quá mà suýt nữa là đâm vào cây cột điện, mọi người quay lại chửu anh ta.
- Đi thế à, có mắt không, anh muốn chết thì ra chỗ khác mà chết, đúng là đồ điên…!
Anh ta gãi đầu khổ sở, rồi lầm lũi quay xe đi tiếp, còn con Loan nó vừa xem được kịch hay, nó mỉm cười không ngờ mình lại làm ra được cái chuyện này, mà giọng nói của mình có sức hút thật, đúng là bó tay với nó, đã làm cho anh chàng kia ra nông nỗi như vậy mà nó vẫn còn cười được. Mấy người khác thì họ bảo nhau:
- Chắc là con kia nó bị điên, hay thất tình chứ gì, vì đứng nơi công cộng thế này mà nó hét lên được như thế thì đầu óc nó không bình thường rồi…!
Ông bên cạnh bảo:
- Hay là nó vừa bị cướp giật nên nó mới hét lên như thế…!
Họ không bảo nhau thế nào nữa họ chờ cho đèn hết đỏ, họ tiếp tục đi, chỉ có mấy bác đang đi trên vỉa hè, nghe tiếng hét của nó, liền chạy ngay lại hỏi:
- Cháu bị sao thế, vừa bị ai cướp cái gì à…?
Mỗi người hỏi nó một câu, nó bây giờ mới thấy cái hành động ngu ngốc của mình vừa rồi, kiểu này thì nó biết ăn nói ra làm sao, không lẽ lại bảo người ta là do nó uất quá nên hét lên như thế cho đỡ tức, không được làm như vậy thì người ta lại bảo nó thần kinh không bình thường thì khổ, có khi họ lại giải nó về đồn vì tội gây mất trật tự công cộng cũng nên, hay là bảo họ mình bị cướp giật thật, như thế thì cũng chết có ai đâu, họ mà đuổi theo cái kẻ không có thật kia, họ mà biết mình nói dối, họ lại quay ra đánh hội đồng mình thì khổ, nó lắc lắc cái đầu, nó không biết phải chả lời như thế nào cho đúng cả, đúng là tự nhiên lại đi dước họa vào thân, mà sao họ lại quan tâm đến mình thế nhỉ.
Thấy nó mãi không chả lời, mà cứ đứng như thế, cái mặt thì buồn xo, một vài người đã chán nên đã bỏ đi, còn lại vài ông bà già, họ đang kiên nhẫn chờ nó nói:
- Sao thế cháu, có gì thì cứ nói ra, nếu có thể giúp được thì bác đây sẽ giúp…?
Nó sợ quá không biết phải chả lời như thế nào, mặt nó mêu mếu nó bảo:
- Dạ, không có gì quan trọng đâu bác, thôi cháu đi đây…!
Họ còn chưa kịp nói gì, thì nó đã ba chân bốn cẳng nó lại chạy tiếp, nó nghĩ mình đúng là con ngu mà, tự dưng lại là tâm điểm chú ý của mọi người, chạy được một đoạn thật xa, nó nghĩ bây giờ thì không ai biết mình là ai, nó dừng lại, móc cái điện thoại ra, nó bắt đầu bấm số.
Còn họ sửng xốt nhìn theo hướng nó chạy, họ không hiểu ra làm sao cả, con bé đó hình như có vấn đề hay sao, nó hét lên như điên, mình quan tâm đến nó nên mới hỏi han, mặc dù mình chẳng có quan hệ gì với nó cả, họ lắc đầu bảo nhau:
- Con bé đó bị sao thế nhỉ, tự dưng nó lại chạy như điên lên thế…?Một ông già hỏi
- Ông nói mà làm gì, chắc là nó có vấn đề khó nói nên mới như vậy…!Bà bên cạnh chả lời.
- Nhưng nó cũng phải ý tứ một chút chứ, đây là công cộng chứ có phải là nhà nó đâu…!
- Thôi mình về, quan tâm tới nó mà làm gì, chẳng phải là nó đã chạy đi rồi hay sao, chắc là nó cũng không cần mình giúp…!
Họ giải tán, ai lại về nhà nấy, mấy người đi đường thấy đám đông vừa giãn ra, họ cũng ngoái lại xem có chuyện gì mà họ bàn tán xôi nổi vậy, nhưng họ cũng đành chịu lại lái xe đi tiếp.
Nhìn lên cái danh bạ điện thoại hiện lên số của Đăng, nhưng mà nó ngại nên nó lại dò tiếp số của con Hồng, nó nghĩ thôi thì làm phiền con này đi đón mình vậy, thế là nó dí luôn nút màu xanh, nó chờ.
Nhưng nó chỉ nghe có tiếng chuông, còn con Hồng không có dấu hiệu bắt máy, nó bực mình lẩm bẩm bảo:
- Con chết tiệt kia, tao không gặp mày có hai ngày mà mày đã quên tao, bạn bè gì mà lúc mình gặp khó khăn, gọi điện nhờ vả, nó lại đi đâu mất tiêu, sao còn không nghe máy đi hả con ranh, mày mà để tao chờ thêm lúc nữa thì mai tao sẽ đến tận nhà mày, lúc đó thì mày chết…!
Hồng đã ngủ được hai tiếng rồi, nó cảm thấy người nó như đang bị thiêu trong lò, nó nóng quá, hình như người ta đang định làm gì nó thì phải, nhìn thấy Tuấn ở đấy, nó sợ quá hai tay quơ ra, nó hét.
- Tuấn ơi cứu em…!
Nhưng sao anh ấy lại không thèm bảo nó thế nào, mà anh ấy lại quay đi luôn thế kia, nó càng cố gào thì anh ấy lại càng đi nhanh, sao thế, mình sắp chìm rồi, sao anh ấy lại vô tình với nó như thế, nhìn nó sắp rơi xuống đáy, thì Tuấn nhếch mép lên giọng khinh khỉnh bảo nó:
- Cho cô chết, mà cô có biết là trên đời này người mà tôi ghét nhất là ai không nhỉ, là cô đấy, nên cứ chết đi nhé, đừng có mà quay về…!
Lúc đó trong ánh mắt của anh nhìn nó đầy hận thù và khinh miệt, nó tự hỏi là nó đã làm gì đến nỗi anh ấy muốn nó chết đến vậy, nó càng cố vùng vẫy thì lại càng lún sâu hơn, Tuấn thì nhìn nó chìm mà thích thú, nó nghĩ mình xắp chết đến nơi, mắt nó nhắm lại, tay nó buông ra thôi không cào cấu nữa, nó đang đợi cái chết, thì có tiếng chuông điện thoại làm cho nó tỉnh giấc.
Giấc mơ làm cho Hồng ướt hết cả áo, lấy tay quẹt mồ hôi, nó thấy nhức hết cả mình mẩy, mà người nó sao lại nóng thế này, đúng rồi mình bị ngất ở nhà vệ sinh, thế anh Tuấn đâu, nhìn xung quanh căn phòng, nó định hướng xem nó đang ở chỗ nào, đây chắc là bệnh viện rồi, cái mùi thuốc nồng nặc như thế này, và cái tay của nó chắc là vừa mới được tiếp nước xong, cảm mà cần có nước để hạ xốt chứ, nhưng mà đau quá, không hiểu ai mang mình vào đây nhỉ, hay là anh Tuấn, có lẽ đúng là anh ấy thật, nếu mà không phải thì anh ấy lại đang chờ mình ở nhà hàng đó, chết rồi mình phải gọi điện hỏi thăm mới được.
Nó chỉ nghĩ được đến đấy thì cái điện thoại của nó tiếp tục kêu lên, nó vội vớ lấy, nhìn lên màn hình xem ai đang gọi cho mình, thì ra là con chết tiệt Loan, con kia mày bỏ tao từ hôm qua tới giờ, vì mày mà tao bị xốt, vì mày mà tao phải thức cả đêm, con kia tao sẽ cho mày biết, nguyền rủa chán xong, nó cũng không vội bắt máy, mà nó cứ để cho con Loan phải chờ, cảm thấy thích thú vì chuyện này, nó cũng bớt được cục tức trong lòng, hình như con Loan hết chịu đựng được nữa rồi thì phải, nên nó cũng cúp máy, Hồng nghĩ như thế là bỏ cuộc à, cho mày chết ai bảo mày dám lừa tao, mày hành tao đến là khổ, con Loan chắc thấy gọi không được nên nó nhắn tin cho Hồng.
- “Con kia mày chết ở đâu hả, mày có biết là chị của mày đang chờ mày đi đón không