Thấy cái váy ngủ vẫn còn vắt ở trên ghế, anh nghĩ hay là cô ấy lợi dùng lúc mình ngủ mà chuồn về rồi cũng nên, anh phải hỏi ông Tài mới được, nhưng khuya thế này, mà đánh thức bác ấy dậy vì chuyện không đâu e rằng không tiện, thôi thì để sáng mai rồi tính, anh cũng nên đi tắm rửa và tìm cái gì ăn, anh đói quá rồi.
Trường hoàn thành xong mọi chuyện thì cũng đã là 2 giờ sáng, anh không thể đi ngủ tiếp, anh lôi mấy tờ giấy thiết kế ra, anh nghĩ mình nên chuẩn bị dần đi là vừa, vì tuy chỉ là đóng giả làm vợ chồng và đính hôn thôi, nhưng cô ấy cũng cần có cái gì đó để mặc vào hôm ấy.
Trường say sưa vẽ, anh hình dung ra vóc dáng của Hồng, và nụ cười của cô, anh mỉm cười, anh chưa lúc nào có hứng thú như thế này cả, dù người ta có đặt cả gần trăm triệu cho một chiếc váy cưới thì anh cũng không thể sánh bằng cảm giác này, nó vừa sung sướng, vừa hồi hộp, anh muốn biết là khi Hồng mặc cái váy này, thì trông cô ấy sẽ như thế nào, có giống người phụ nữ trong tranh kia không.
Anh hoàn thành xong tác phẩm của mình khi bình minh lên, anh cười, anh ngắm lại tác phẩm của mình lại lần cuối, anh đưa lên môi mình mà hôn, vẫn còn thơm mùi chì mới, anh mong đây sẽ là tác phẩm thành công nhất và nó thuộc về riêng anh, cho cô vợ hờ của anh mặc, anh đã dự không biết bao nhiêu đám cưới nhưng không biết đám cưới của anh sẽ như thế nào…?
Ông Tài bưng cho anh tách cà phê, và khẩu phần ăn vào buổi sáng, anh tập trung vào làm việc quá, nên không hay là ông Tài đã đứng sau lưng và ngắm tác phẩm của mình từ lâu.
Đến khi anh hài lòng vì đã chỉnh sửa xong, anh quay lại đã thấy ông Tài ở đấy rồi, anh mỉm cười hỏi:
- Bác ngủ ngon chứ…?
Ông Tài cười bảo:
- Tôi ngủ ngon, xem ra cậu đã thức cả đêm để vẽ đấy nhỉ, tuy phải thức khuya mà trông cậu vui thế…?
Anh nhấm ly cà phê mà ông Tài mang lên, anh nói:
- Vâng, vì lần này cháu thiết kế cho mình mà, không vui sao được…!
Ông Tài nheo nheo mắt hỏi:
- Tôi tưởng cậu là người ghét hôn nhân, cậu chẳng bảo, thà là đi tu còn hơn bị trói buộc là gì…?
Trường gãi gãi cái đầu, anh đáp:
- Dạ, tự nhiên cháu háo hức muốn thử xem cô ấy sẽ làm gì cho cháu khi là vợ hờ của cháu thôi, coi như một cách thử nghiệm mà…!
Trường nhìn ông Tài anh hỏi:
- Cháu quên không hỏi bác là Hồng đâu, cháu định hỏi từ tối hôm qua, nhưng cháu sợ làm mất giấc ngủ của bác, cô ấy đâu hả bác…?
Ông Tài hối lỗi nói:
- Tôi đã cho cô ấy về từ tối hôm qua rồi, tôi biết cậu giận nhưng cậu cũng nên thông cảm cho cô ấy, vì cô ấy còn phải tạm biệt gia đình mình, và còn chuẩn bị hành lý nữa…!
Ngồi ăn sáng cùng gia đình, mà mắt của Hồng cứ liếc nhìn bố mẹ và anh chị nó mãi, nó sợ, trời ạ, nó phải nói như thế nào với bố mẹ nó đây, làm sao bây giờ, nó sẽ không bao giờ được phép dọn đi nếu như không xin phép và có lý do chính đáng, nó căng óc ra để nghĩ, đến nỗi bát cơm mà nó bưng trên tay vẫn đứng yên, nó không động đũa và nhìn nó lúc này cứ như bị thôi miên thành bức tượng vậy.
Bà Hoa đang ăn, nhìn thấy hành động lạ lùng của con gái, bà ngừng ăn, và quay sang hỏi:
- Con còn làm gì đấy, mà không ăn đi, không lẽ mẹ phải bón cho con…?
Hồng vẫn còn chưa hết trạng thái đông cứng của nó, vì nó lo quá đến nỗi, cả người nó đã toát hết mồ hôi rồi, giấc mơ đêm hôm qua, nó vẫn còn cảm nhận được đôi mắt của người đàn bà ấy, nhưng sao bà ta lại nhìn nó buồn như thế, nó và bà ta có quan hệ gì không và còn nữa ông nó cố bảo nó cái gì, khi chỉ vào một con chim én đang bay, nó ngày càng mù mơ hơn, nó nghĩ hay là do nó suy nghĩ nhiều quá nên mới có giấc mơ kỳ lạ đó, nó nên làm gì khi những điều trong giấc mơ là sự thật, nó lắc lắc cái đầu và lại thở dài.
Bà Hoa hỏi nó như vậy, mà nó cũng không trả lời bà, nó còn lắc lắc cái đầu và thở dài nữa khiến cho bà hơi khó hiểu, con bé này ngày càng khó để nhận biết nó đang nghĩ gì, nó không còn là con bé, bà có thể chỉ nhìn nét mặt, và lời nói của nó là bà biết nó mong muốn gì, bây giờ nó phức tạp quá, nó suy nghĩ và toan tính gì trong đầu, bà cũng đành chịu, bà nghĩ nó đã lớn thật rồi, nên không còn đơn giản như lúc bé nữa.
- Hồng, con sao vậy, sao không ăn đi, mà còn ngồi đó làm gì…?
Hồng giật mình nghe mẹ gắt nhỏ, nó nhìn lên, thấy cả nhà đang nhìn mình, nó cố che dấu sự lo lắng của mình bằng cách, lấy đũa gắp cho mình một cọng rau, nó cười bảo:
- Chẳng qua là do con sắp phải đi học đại học nên hơi có chút hồi hộp và háo hức vậy thôi…?
Bà Hoa quan sát thật kỹ nó, bà hỏi:
- Có đúng như vậy không hả con, dù có đi học đại học, thì cũng đâu giống hành động của con như vừa rồi, mẹ có cảm giác là con đang cố dấu điều gì đó…?
Hồng lấp liếm:
- Mẹ ơi, con gái của mẹ thì có gì mà dấu mẹ chứ, con nói thật đấy, chẳng qua con phải làm quen với môi trường học mới và các bạn mới nên mới như vậy thôi…!
Ông Hùng gật đầu, ông bảo:
- Hồng nó nói đúng đó em, vì ai mà chẳng thế, tự nhiên thay đổi môi trường sống thì có cảm giác không quen và xen lẫn một chút sợ hãi thôi, em lo lắng mà làm gì…!
Bà Hoa nghe ông Hùng nói, thôi không còn thắc mắc về thái độ lạ lùng của Hồng nữa, nhưng nếu bà quan sát kỹ bà sẽ thấy, nó đang run run cầm cây đũa, nó sợ lắm, sợ bố mẹ biết chuyện của nó, nó chỉ mong là ba tháng trôi qua bình yên và không ai khám phá ra bí mật của nó cả, nhưng liệu mọi chuyện có đúng như ước nguyện của nó không…?
Hôm nay bà Trang sẽ sang đây, Khoa và Đoài nhìn nhau hạnh phúc, nó đã gọi điện cho mẹ nó và đã thông báo chuyện của hai đứa, bà Trang cười, bà sẽ bay chuyến bay sớm nhất, nên chỉ hơn 11 giờ là bà có thể sang đây.
Hồng nhìn bố mẹ nó uống nước, và đọc báo ở phòng khách mà nó run, nó cảm tưởng nó giống như cô gái lần đầu tiên được người yêu đưa về ra mắt bố mẹ của anh ta.
Nó rụt rè lên tiếng bảo:
- Bố mẹ, con có chuyện cần nói…!
Bà Hoa đặt tách trà xuống bàn, còn ông Hùng gỡ bỏ cặp kính ra khỏi mắt, hai người đều dừng lại khi nghe nó nói.
Bà Hoa bảo:
- Có chuyện gì hả con, mà sao trông con hồi hộp và lo lắng thế…?
Ông Hùng cũng quan sát nó thật kỹ, ông đang cố đoán, nó đang muốn nói gì, nhưng ông đành chịu.
Hồng ngồi xuống đối diện với bố mẹ mình, hai tay nó nắm chặt, và hơi ẩm ướt vì mồ hôi, nó nhìn thẳng vào bố mẹ nó và lấy hết dũng khí của mình ra nó bảo:
- Bố mẹ cũng biết con sắp phải đi học đại học rồi, nên con xin phép cho con được ra ngoài sống, chỉ ba tháng thôi, bố mẹ đồng ý cho con đi nhé…?
Hồng vừa dứt lời, bà Hoa làm sóng cả nước trà ra ngoài bàn, còn ông Hùng thì bình tĩnh hơn, nhưng ông mở to mắt ra mà nhìn nó, cả hai người không hiểu, nó muốn ra ngoài sống làm gì, nào có phải nhà ông bà có xa xôi hai trường nó học gì cho cam, mà nhà lại rất gần, nhà ông bà cũng không phải là quá nghèo, nên nó mới phải dọn ra ngoài sống để đi làm thêm, vậy nó xin phép ông bà ra ngoài sống là có ý gì, ông bà phải hỏi cho rõ mới được.
Bà Hoa hỏi Hồng:
- Con xin ra sống riêng làm gì, đừng có nói với mẹ là con chán sống với gia đình mình, nên muốn tìm một khoảng trống riêng đấy nhé…?
Ông Hùng cũng nói:
- Con mà không nói rõ, thì bố mẹ sẽ không cho con đi đâu hết, mà bố mẹ cũng không yên tâm cho con sống ở ngoài, con gái chỉ có