xe ra siêu thị gần nhà, nó muốn mua cho bố mẹ và anh chị nó, một món quà, vì ít ra anh chị nó cũng sắp cưới, và cũng là vì nó sẽ không được ở bên họ ít nhất là ba tháng, nên nó muốn có một cái gì đấy cho họ coi như là an ủi.
Buổi sáng nên trời trong lành và mát mẻ, nhìn hàng cây xanh hai bên đường, nó cho xe dừng lại, nó cần dắt bộ, nó muốn đi dạo một chút trước khi đi mua cái gì, nhìn chiếc lá xào xạc trong gió, nó cười, nó thích cái cảm giác này, giá mà nó không có quá nhiều chuyện để lo thì nó không bao giờ dậy sớm được như thế này, vì nó luôn ngủ nướng mà, nhưng từ lúc đó tới giờ, nó luôn dậy sớm, nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa cho mẹ nó, bà Hoa ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô con gái, nó trở nên chăm chỉ từ khi nào vậy nhỉ, bà mà biết được nguyên nhân và động lực cho nó làm thế này thì bà sẽ té xỉu ra mất, bà cũng không ngờ được đứa con gái đơn giản của bà lại có thể dấu bà chuyện tày trời như vậy.
Nó dắt xe đi, mắt nhìn mông lung, tâm trí nó để ở đâu đâu, nó cảm thấy trống vắng, mái tóc dài của nó bay bay, có hai giọt nước mắt lăn dài trên má nó, nó đang khóc, nó buồn quá, nó lại ngước nhìn lên cái chuông của nhà thờ gần nhà nó, nó không hiểu là từ bao giờ cứ đi qua đây là nó lại buồn, tại sao…
Nó dắt chiếc xe đạp của mình thả bước đều đều ở đằng trước, chiếc xe ô tô màu đen đi theo sau, nó cứ đi mà không hay gì cả, vì hồn nó đã gửi ở phương xa rồi.
Đi qua cái công viên cách nhà nó không xa, nó dắt xe vào đấy, tìm cho mình một cái ghế trống, nó ngồi xuống, hôm nay nó có hứng ngắm người ta đi tập thể dục vào buổi sáng, nhìn họ mà nó thấy hạnh phúc làm sao, một ngày mới bắt đầu đầy sức sống và năng lượng, còn nó thì bị ai đó rút mất rồi, cơ thể nó rã rời, nó cần leo lên giường ngủ, hay là trốn đi đâu đó một thời gian, ở bên người thân, nó rất khổ sở vì phải nói dối, và cố che dấu sự thật, còn phải tới sống và làm vợ hờ cho tên kia thì nó sợ, nó vẫn còn làm một cô bé mà, nó có biết gì đâu, tuổi nó bây giờ thì ngoài ăn và học ra, nó làm sao mà nghĩ sâu xa được, và đây cũng đâu có phải là một trò chơi.
Nó nhắm mắt lại, hít lấy hương hoa mà người ta trồng ở công viên, nó thích mọi loại hoa, hoa nào nó cũng thích, đúng rồi cái vườn hoa trong giấc mơ của nó, nó cảm thấy rất quen thuộc và thân thiết hình như Hồng biết về nó thì phải, nhưng nó đã gặp ở đâu rồi, tại sao bây giờ nó lại không nhớ gì cả, nó lấy tay vuốt mái tóc đen dài và suôn mượt của mình, nó hất tóc của mình ra đằng sau, nó đang định đứng lên để đi, thì nó thấy có tiếng giày đang đi về phía mình.
Trường ăn xong bữa sáng của mình, tuy anh hơi bực vì Hồng dám cãi lời anh mà đi về nhà, nhưng mà không sao đằng nào thì cô ấy cũng phải về đây. Hồng cũng gan thật, cô ấy không sợ anh phạt hay sao, mà cô ấy vi phạm bao nhiêu lần rồi nhỉ, hay thật, xem ra càng ngày mình càng cảm thấy có hứng thú với trò chơi vợ chồng hờ này rồi.
Anh sai anh tài xế lái xe đưa anh đến nhà Hồng, anh chỉ cần đến cổng nhà cô ấy thôi, anh không dám vào nhà, vì dù sao anh không có cái dũng khí nói cho họ biết con gái của họ bị anh mua để làm vợ hờ cho mình, nếu không họ sẽ đánh anh hay giết chết anh mất, mà nhỡ đâu họ lại giữ luôn Hồng thì sao, vậy là khổ cho anh rồi, vì gia đình anh chiều nay bay sang đây, anh lại không thể tìm được ai thay thế cho Hồng cả, nên anh chỉ dừng lại ở đấy, anh gặp Hồng đang đạp xe đi đâu đó, anh bảo anh tài xế lái xe theo, nhìn cô ấy dắt xe theo hai hàng cây bên đường, tóc cô ấy dài và bay bay theo gió, có hồn và có sức hút quá, anh nhìn cô ấy mà như nhà họa sĩ tìm được một tác phẩm nghệ thuật hay vậy, anh cứ đi theo mãi và bây giờ là cái công viên này đây.
Trường đi lại về phía nó, trên tay cầm một bịch sữa và một cái bánh mỳ, anh chìa ra trước mặt Hồng và bảo:
- Em ăn đi…!
Hồng giật mình, ngước nhìn lên, nó thấy tên Trường – ông chồng hờ của nó, tự nhiên nó cảm thấy chán, sao tên này lại xuất hiện vào lúc này, không phải là đến chiều thì nó mới phải tới hay sao, vậy hắn xuất hiện ở đây làm gì, không phải lại bắt nó làm gì nữa đấy chứ…?
Thấy Hồng nhìn mình mà không nói gì, anh cười, và ngồi xuống ngay cạnh, anh đưa mắt nhìn ra xa, yên bình quá, chỉ có tiếng chim hót và tiếng gió xào xạc của những chiếc lá, mà mùa thu đến rồi thì phải, nhìn những chiếc lá vàng đang rụng đầy gốc cây kìa, anh quay sang nhìn Hồng xem cô ấy đang nghĩ gì, nhưng chỉ thấy nó im lặng và đang nhìn mấy bà già tập thể dục buổi sáng, anh quan sát và nhìn nó cho thật kỹ, cô vợ của anh đang nghĩ gì trong đầu nhỉ, sao hôm nay cô ấy không hét hay là trêu tức anh, mà lại ngồi trầm tư thế này, mà hình như cô ấy vừa khóc thì phải, gièm mi vẫn còn vương nước mắt, anh động lòng, không phải vì anh mà cô ấy như vậy chứ, anh rút chiếc khăn tay trong túi của mình ra, cầm nó trên tay anh lau nước mắt trên mi của Hồng.
Hồng kinh ngạc nhìn Trường không chớp mắt, anh ta đang làm cái gì thế, sao anh ta lại đối sử tốt với nó vậy, nó ngượng quá, vội gạt tay của Trường ra, anh nắm tay nó và bảo:
- Yên nào, để anh lau nốt cho, có cái gì dính trên tóc của em nữa này…!
Anh hơi lôi nó lại về phía mình, anh gỡ từ tóc nó xuống, nó cố nhìn xem là cái gì, vừa nhìn thấy con gì đó ngọ nguậy trong tay của Trường, là Hồng hét to lên.
- Á a a a…!
Nó hét to quá làm cho mấy bác đang tập thể dục ở đằng kia cũng ngoái đầu lại xem có chuyện gì.
Mặt của Hồng tái mét, nó run rẩy, trời ơi là con sâu róm, nó sợ mọi loại sâu ở trên đời này, cũng phải nó ngồi ở dưới một gốc cây to thế kia mà không có sâu mới lạ, nó lắp bắp bảo Trường:
- Anh…anh sao còn không vứt nó đi…!
Trường không ngờ cô vợ hờ của mình lại sợ đến như vậy, anh cười, anh thấy thú vị quá, xem ra cô nhóc này trẻ con thật, có mỗi con sâu bé tí tẹo thế này thôi mà cũng sợ, nhưng mà đáng yêu đấy, ít ra thì cô ấy cũng cho anh biết là cô ấy có lúc cũng cần được che chở. Anh ném nó ra xa, và bảo:
- Anh ném nó đi rồi đấy, em đừng sợ nữa…!
Hồng nhìn theo hướng mà anh ném con sâu đi, nó sợ quá, không dám ngồi ở cái ghế đó nữa, nó đứng lên, nó đi về.
Trường lôi tay nó lại và bảo:
- Anh tới đây để đón em…!
Hồng cảm thấy hơi hụt hẫng, vì nó muốn được ở bên gia đình thêm, nhưng biết làm sao được, nó thở dài bảo:
- Anh có thể chờ tôi một chút được không, tôi cần mua cái gì đó cho gia đình…?
Trường nhìn nét mặt buồn buồn của nó, anh hiểu, ai phải xa gia đình mình mà không phải thế, hơn nữa lại bị bắt ép nữa chứ.
- Em muốn mua gì nào, anh sẽ đi với em…?
- Tôi chỉ muốn mua quà cho anh chị và bố mẹ mình thôi…!
Anh cười và bảo:
- Ta đi nào, anh cũng muốn mua gì đó coi như là quà làm quen và gia mắt gia đình của em…!
Hồng không hiểu, nó hỏi:
- Anh nói như vậy là ý gì…?
Trường nghiêm túc trả lời nó:
- Em không nghĩ là nếu em giả vờ làm vợ chưa cưới của anh thì em sẽ bị báo chí nhòm ngó à, làm sao họ có thể bỏ qua được cơ hội này chứ, nếu thế thì sớm muộn gì bố mẹ em cũng biết, anh nghĩ mình nên thông báo trước cho gia đình em thì hơn…!
Hồng nghe anh ta nói mà nó run lên, vậy là sao, không phải chỉ đơn giản là đóng giả thôi sao, chỉ cần gia đình anh ta biết là được rồi, chuyện của gia đình anh ta thì liên