- Bố con nói đúng, con là con gái, con trai bố mẹ cũng không yên tâm, huống chi con còn non dại, nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra thật, thì mẹ làm sao mà sống, con nói đi sao tự nhiên lại có cái ý nghĩ kỳ cục này hả, mau giải thích đi…?
Hồng hít một hơi dài, nó nghĩ mình nên làm như mấy thuyết khách gia trên truyền hình, nếu mà nó có sơ hở gì, thì tiêu, nó sẽ không bao giờ được đi và như vậy thì nhà nó lấy tiền đâu mà trả cho anh ta, có khi vì nó mà bố mẹ nó phải bán nhà, bán đất và mọi thứ cũng nên, nó không muốn đẩy bố mẹ, và anh chị nó vào cảnh bần cùng, hu hu hu, anh chị nó lại sắp cưới nữa chứ.
Nó tự nhủ “Hồng ơi, cố lên, mày làm được mà, chỉ cần ăn nói khéo một chút là được, cố lên”
Hai tay Hồng càng siết chặt vào nhau, nó nói một hơi:
- Con chỉ muốn thử cảm giác sống một mình như thế nào thôi, con muốn trưởng thành, bố mẹ cũng thấy đấy ở các nước ngoài họ cho con cái sống tự lập từ nhỏ, con muốn được sống tự tin, và muốn có dũng khí để đối diện với cuộc sống phức tạp này, bố mẹ cũng biết sinh viên thì đứa nào chẳng phải xa gia đình, may mắn lắm mới có một vài đứa ở gần nhà và không phải xa quê như con…!
Nó uống một ít nước trong cái cốc, nó đặt xuống bàn và nói tiếp:
- Con dọn ra ngoài sống, vì con chỉ muốn thử xem mình sẽ xoay sở như thế nào khi không có bố mẹ ở bên, con muốn mình chuẩn bị thật kỹ cho hành trang vào đời, bố mẹ chắc cũng muốn con có đủ dũng khí để mà tiếp bước chứ ạ, vậy thì bố mẹ đồng ý cho con dọn ra ngoài sống nhé, con hứa sẽ thường xuyên gọi điện và về nhà thăm bố mẹ, con hứa sẽ ngoan hiền và tuyệt đối không gây ra chuyện gì đâu, mà hai nữa có gì là lâu đâu, chỉ có ba tháng thôi, làm ơn đồng ý cho con đi đi, con cảm ơn bố mẹ lắm lắm…?
Hồng nói bằng cái giọng dễ thương và tự tin nhất, nó cố dấu những suy nghĩ của mình thật chặt để nhìn thẳng vào mắt của bố mẹ nó.
Hai ông bà ngồi nghe nó nói một hồi, cái lí lẽ dọn ra ngoài sống của nó, thì đúng quá rồi còn gì, vậy là không có chuyện gì cả, làm cho hai người đoán mò mãi, xem ra con bé này đúng là trưởng thành thật rồi, nó biết suy nghĩ và lo cho tương lai như vậy, thì ông bà mừng lắm.
Nhưng cho nó ra ngoài sống riêng ư, ông bà không quen, bà Hoa đã quen có nó trong nhà, tuy đôi khi bà hay quát mắng nó, vì tính nó hay nghịch ngợm nhưng nó đứa con gái mà bà yêu thương, bây giờ tự nhiên phải xa nó, bà làm sao mà chịu nổi, có khi vì lo cho nó bà sẽ mất ăn mất ngủ, lại sinh bệnh thì khổ.
Ông Hùng thì không có được sự nhạy cảm quá như bà Hoa, vì ông là bố của nó mà, ông cũng quen có vòng tay ôm của nó mỗi khi ông đi làm về nhà, ông cảm thấy như có liều thuốc bổ vậy, nó mà đi rồi, thì ai sẽ chơi cờ với ông, ai sẽ cười và nghịch ngợm cho ông quát và mỉm cười vì nó chứ.
Không được, nhất định là không, con bé này không thể nào đi được, hai ông bà không hẹn mà cùng nhau nói:
- Bố mẹ không đồng ý…!
Nghe bố mẹ đồng thanh phản đối mình như vậy, con Hồng vừa buồn cười, vừa sợ, hu hu hu, sao mình nói như vậy, mà bố mẹ không cho mình đi chứ, vậy mình sai lầm ở chỗ nào, tại sao lại không có tác dụng.
Hồng hỏi lý do:
- Tại sao ạ, tại sao bố mẹ không đồng ý cho con đi…?
Bà Hoa hắng giọng bảo:
- Bố mẹ đã nói cho con biết rồi còn gì, làm sao mà mẹ nỡ xa con được, mai sau con đi lấy chồng, thì dù con có muốn ở lại, mẹ cũng đuổi con đi, nhưng đây là đi học, mẹ xét mọi thứ từ hoàn cảnh gia đình rồi phương tiện đi lại cái nào cũng thuận lợi cho con cả, vậy tại sao con nhất quyết dọn ra ngoài là sao…?
Hồng phải dùng hết những cách mà nó đọc trong sách, và cố đặt nó vào địa vị của bố mẹ nó, nó nói hay quá tới nỗi bố mẹ nó phải xiêu lòng cho nó đi, ngay cả chính bản thân nó, nó cũng ngạc nhiên về mình, sao hôm nay nó nói hay thế nhỉ, nó không thể nào ngờ được.
Trong lòng nó đang reo vui, thế là qua được một cửa, còn cửa kia, không biết là nó có qua được không, bố mẹ của anh ta chiều nay sẽ tới, nó phải đi xếp quần áo vào va ly đây, tạm biệt bố mẹ, tạm biệt anh Khoa và chị Đoài.
Nó thở dài, nó chỉ mong khi nó quay lại mọi thứ sẽ không thay đổi nhiều, cả bản thân nó và ngôi nhà này nữa, hãy cứ ngủ yên đi nhé, đừng có xê dịch hay đảo lộn cái gì, nếu thế thì tao không thể nào nhận ra mày khi tao về đây đâu.
Hồng mở cửa phòng của mình, nó lấy cái va ly màu xanh nhạt, nó xếp tất cả quần áo vào đó, nó nói dối là nó ở nhờ một nhà bà cụ vì bà ấy chỉ có một mình, nên cần có ai chăm sóc, nó quen bà khi đi thăm bác Nhung ở bệnh viện, nó thương bà ấy cô đơn mà chỉ có một mình nên nó mới đồng ý chăm sóc cho bà ba tháng cho đến khi con gái của bà ấy về.
Mẹ nó đầu tiên không đồng ý, nhưng mà nó lấy nước mắt của mình ra mà nói, nó bảo là người già thì rất cô đơn, hai nữa bà ấy lại tin tưởng nó như vậy, nó đã lỡ hứa với bà ấy rồi, nên không thể không đi, nó mong bố mẹ nó vì lời hứa đó và vì bà cụ già tội nghiệp đó mà cho nó đi, bố mẹ nó tuy trong lòng không muốn nhưng nghe nó phân tích và thuyết phục một hồi đành chịu, với điều kiện là nó phải thường xuyên thông báo cho gia đình biết, nó đang làm gì và ở đâu, nếu không mẹ nó sẽ tới mà lôi nó về.
Cái tính hay giúp người khác của nó thì bố mẹ nó còn lạ gì, ví dụ như cái Hà, con gái nuôi của bà đấy thôi, không phải là do con Hồng nó cứu mẹ của Hà là bà Nhung hay sao, nếu không hai gia đình làm sao mà quen nhau và đi lại như bây giờ, thôi thì cho nó đi vậy. Có đứa con gái tốt bụng như thế này tuy tự hào, nhưng hơi mệt mỏi, nó lúc nào cũng làm cho hai người điên cả đầu lên vì nó, và tự hỏi nó lại định làm gì nữa.
Hồng xếp xong quần áo của mình, nó sờ lên cái bàn học của nó, nó đã dùng cái bàn này lâu lắm rồi, tuy nó đã cũ nhưng nó không muốn thay, vì quà của bố nó mà, bố đã đặt mua cho nó, đã nhiều lần bố nó bảo sẽ mua cho nó cái mới nhưng nó không muốn, nó thích cái này hơn, kỷ niệm thì bao giờ cũng đáng quý, mặc cho nó có mới hay cũ.
Sách vở nó chỉ mang theo được có mấy quốn, nó nghĩ thôi thì mình cần cái nào, mình sẽ về lấy sau, bây giờ mang nhiều quá, nó thấy hơi kỳ, mà biết đâu, nó sẽ về nhà nó ngay thì sao, biết đâu anh ta đổi ý và tha cho nó, nếu thế thì may quá, nó không muốn cuộc hôn nhân giả vờ này tí nào, nó ghét anh ta, vì anh ta mà nó phải sống trong phập phồng lo sợ, vì anh ta mà nó trở thành kẻ nói dối đại tài, xem ra qua chuyện này, nó mới biết mình có thể đóng kịch siêu như vậy, nó nên chuyển nghề sang làm diễn viên mới không phí tài năng.
Bố mẹ nó muốn lái xe đưa nó tới nơi, nó đã phải khôn khéo từ chối, hu hu, nếu mà bố mẹ mình biết mình sẽ sống và đang làm gì thì mình sẽ bị bố mẹ đánh cho nhừ tử mất, sao số của nó khổ thế nhỉ, sao nó đi dính vào cái chuyện này làm gì, bây giờ tâm trí của nó như bị ai vò vậy, nó không thể tập trung vào làm cái gì được cả, lúc nào cũng chỉ có hai từ “vợ hờ” vang lên thôi, nó đi đâu, mà nghe người ta nhắc đến là nó lại tưởng người ta đang nói về mình, tim nó lại đập rất nhanh, cơ thể nó như bị dính gió, nó mệt mỏi quá rồi, nó nghĩ tình trạng này mà kéo dài thì nó sẽ ngã ngục mất.
Hồng xin phép bố mẹ được đi ra ngoài một chút, bố mẹ nó đồng ý cho nó đi.