Truyện Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
XtGem Forum catalog
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Truyện Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh

Truyện Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 1216

Truyện Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh

, nhưng nhanh chóng mỉm cười rồi thì thầm:
- Cảm ơn, tớ nhất định sẽ trở về!

Cậu biết cô là một người luôn thích làm hơn là thích nói. Giá như thời gian cứ dừng lại như thế này thì sẽ không có những bất hạnh, đau khổ mà cũng ngọt ngào về sau.

Bệnh của Minh càng ngày càng nặng. Sau có hơn một tháng mà cơ thể cậu đã hiện rõ bệnh. Người xanh xao, vàng vọt, mặt lúc nào cũng tái và không có sự sống. Cơ thể như không có sức lực và thỉnh thoảng lại nôn do tác dụng của thuốc. Nhìn cậu bây giờ, bác sĩ khuyên gia đình nên đưa cậu ra nước ngoài sớm để chữa trị.

Sau khi tham khảo ý kiến của bác sĩ, nhà Minh quyết định 2 hôm nữa sẽ đưa Minh sang Mĩ phẫu thuật. Rủi ro trong phẫu thuật khá lớn, nhưng phải phẫu thuật, cơ thể Minh mới khỏe được. Trong khi mẹ về thu xếp đồ đạc, Tâm và Anh đứng ngoài hành lang cửa phòng của Minh nói chuyện. Tâm từ khi biết tin Minh bị bệnh rất chăm chỉ kéo Anh đến thăm Minh. Cô rất thương Anh. Sau cái lần nghe về quá khứ của Anh do Minh kể, cô đã thông cảm cho Anh nhiều. Sao mọi người tốt đối với Anh đều ra đi như vậy? Hay vì Anh sinh ra là để là một bông hoa đơn độc giữa cuộc đời đầy sóng gió này?

- Không biết có thể chữa khỏi không nhỉ? – Tâm hỏi.
- Còn tùy.
- Ưm, hi vọng cậu ấy có thể khỏe lại, sống tốt như ngày nào.
- Tôi cũng hi vọng vậy.
- Vậy…cậu có buồn không?

Anh nhắm mắt, tựa đầu vào tường, nói:
- Cũng không chắc.
- Thật là…băng giá. – Tâm buột miệng nói xong lập tức lấy tay bịt miệng, liếc sang Anh. Cứ ngỡ Anh sẽ phản ứng lại, nhưng không, Anh chẳng hề phản ứng gì, vẫn nhắm mắt, dựa vào tường, nói:
- Ừm, tôi vốn là một tảng băng không thể tan chảy. Dù dùng cái gì đi nữa cũng vậy thôi…

Chap 25: “Nếu một tháng tôi không về, thì đừng chờ đợi tôi…”

2 ngày sau.

Đến tiễn Minh ở sân bay. Vì sắp đến tết nguyên đán nên không khí xung quanh rất đông vui và náo nhiệt. Trời se se lạnh, cái lạnh cuối đông đủ cho người ta cảm thấy thích thú, nhưng có một gia đình, mặt ai nấy cũng buồn buồn. Mẹ Minh đi sang Mĩ với Minh, Nin ở lại trông nom nhà cửa và chăm sóc bố. Minh bây giờ nhìn gầy hơn xưa rất nhiều, cậu vẫn cao lớn như vậy nhưng người thì yếu ớt và có thể ngã bất cứ lúc nào.

Vì là ngày nghỉ nên Anh và Tâm cùng với mấy bạn trong lớp đều ra tiễn Minh. Ai cũng chúc Minh có thể thực hiện tốt cuộc phẫu thuật này. Bệnh của Minh chưa đến mức nghiêm trọng quá nhưng lại khó chữa, tối đa cậu sẽ phải ở đó đến một tháng.

Sau khi đi vòng một lượt các bạn trong lớp, nghe đủ những lời chúc của các bạn, Minh dừng lại ở nhóm những người bạn thân. Quang vỗ nhẹ vai Minh, nói:
- Cố gắng lên nhé, lạc quan lên, có rất nhiều người mong cậu trở về!
- Cảm ơn, tiếc là tôi không được ở lại để tiếp tục ganh đua với cậu!- Minh cũng dùng tay vỗ một phát yếu ớt lên vai Quang, cười đáp lại.
- Chậc. Yếu quá rồi đấy!
- Thông cảm đi. – Tâm xen vào. – Mà vụ đó hình như Quang đã rút lui vô điều kiện rồi mà, tính làm gì. Ha ha, Minh nhớ về đó, không về tớ sang bóp cổ ông bác sĩ đã phẫu thuật cho cậu.
- Không được. – Minh cau mày- Như thế cậu sẽ mang tiếng sát hại người khác, nhỡ phải đi bóc lịch thì sao? Khánh nó sẽ chuộc cậu ra hả?
- Trời ơi! Ai bảo đây là người ung thư giai đoạn giữa hả trời,? – Tâm chỉ chỉ vào Minh- Còn đùa được thế này, chắc không sao đâu nhỉ?
- Chắc vậy, ha ha… – Minh bật cười.

Mọi người xung quanh đều cười. Ai cũng muốn giảm bớt không khí căng thẳng, chỉ duy nhất có một người đứng ở đằng xa, nhìn mọi người mà không hề lên tiếng.

Mãi sau, Tâm mới quay lại nhìn Anh rồi hỏi:
- Sao im lặng vậy?

Lúc này Minh mới quay lại nhìn Anh, gương mặt trông thật nhợt nhạt. Nhìn thấy vậy, Anh đến gần Minh. Khi hai người đứng trước mặt nhau, Anh tháo chiếc khăn mình đang quàng ở cổ ra, đeo vào cho Minh rồi quấn cho mấy vòng quanh cổ. Lát sau cô mới nói:
- Giữ gìn sức khỏe, mau chóng trở về!

Đặt tay lên chiếc khăn, nó vẫn còn hơi ấm của cô. Minh mỉm cười nói:
- Ừ, cậu yên tâm đi.

Lát sau, khi đã đi vào bên trong, Minh lại chạy ra. Tay vẫn đặt lên chiếc khăn ca rô, nhìn thấy Anh vừa quay người đi, cậu lập tức nhào đến, ôm cô thật chặt thì thầm:
- Nếu một tháng tôi không về, thì đừng chờ đợi tôi…

Anh chưa kịp phản ứng gì thì cậu đã rụt tay lại, đi vào bên trong để lại cô đứng ngơ ngác với một đám hỗn độn trong lòng được bao lại bởi vẻ lạnh lùng bên ngoài.

Những ngày sau đó, Minh đi đến bệnh viện bên Mĩ. Bệnh của cậu chưa đến mức nghiêm trọng nhưng lại hiếm gặp. Trong suốt một tháng cậu đã được chuyển hết khu nọ đến khu kia, rốt cuộc cũng đã được chuyển đến một nơi có thể chữa được bệnh cho cậu. Trong một tháng mà cậu thực hiện đến bao lần chuyển viện, bao lần xét nghiệm. Cuối cùng bệnh của cậu đã có thể chữa lại.

Sau gần một tháng chiến đấu với căn bệnh, cuối cùng thì nó cũng đã được chữa lành tận gốc. Cứ ngỡ mình sẽ được trở về Việt Nam, Minh vui vẻ đi chơi lần cuối cùng với mẹ tại một số nơi nổi tiếng của đất Mĩ. Nhưng như người ta nói, chỉ giây trước bạn còn được cười nói vui vẻ, giây sau có khi bạn đã không còn trên thế giới… Một chiếc xe tải lao đến khi Minh đang đi sang đường, chiếc xe vượt đèn đỏ…

Một tháng trôi qua tại Việt Nam.
Không hề có tin tức gì của Minh. Tâm thì suốt ngày đi ra đi vào, thỉnh thoảng lại đến hỏi Anh:
- Sao không có tin tức gì từ cậu ta nhỉ? Đã một tháng rồi mà. Lẽ ra phải có một cuộc điện thoại chứ? Mình biết gọi đường dài hơi đắt nhưng có cần keo kiệt vậy không? Nè Anh, cậu không nghe mình nói gì à? Nè..?

Tâm cau mày, giật giật áo Anh. Đã qua tết được mấy ngày rồi, Mấy ngày tết ngày nào Anh cũng ở nhà. Lúc nào cô gọi điện rủ đi chơi đều nhận được câu trả lời là đang ngủ. Ngủ hết tết sao trời? Hôm trước tết, cô có đi với Anh đến lấy lương, Anh còn được một khoản thưởng mà, không thể nói là thiếu tiền được, nhưng cũng không thể nào mà ngủ suốt ngày chứ? Ngủ nhiều đâu có tốt, hơn nữa sẽ thành heo mất.

Anh không nói gì với Tâm, cô vẫn chăm chú đọc cuốn sách mới mượn ở thư viện. Một cuốn sách khoa học có ghi về một số căn bệnh hiểm nghèo, ung thư, và một vài bệnh khó chữa. Suốt mấy ngày tết cô không hề ra khỏi nhà, sáng nào cũng dậy chạy bộ một lúc rồi lại chui vào chăn ôm lap top. Cô tìm mọi tư liệu về bệnh của Minh và thấy rằng có thể chữa khỏi. Nhưng đã một tháng rồi, nếu chưa về được thì ít nhất cũn phải gọi điện hay gửi một cái email về cho cô yên tâm chứ???

Buổi tối hôm đó, đang ngồi làm bài tập cô nghe có tiếng gõ cửa. Mặc dù không biết là ai nhưng trong đầu cô lại nghĩ đến một người. Mở cửa…không phải là người cô mong đợi.
- Xin lỗi, chị là Hoàng Anh phải không ạ? – Một cậu bé chừng 14, 15 mặc bộ đồng phục của một tiệm bán hoa, tay ôm một bó hoa hồng trắng, hỏi cô.
- Phải!
- Có người gửi hoa cho chị.

Đỡ lấy bó hoa, kí nhận theo yêu cầu của cậu bé, xong Anh ôm bó hoa vào phòng. Ngắm xung quanh một lượt, mắt cô dừng lại ở một bức thư được cài trong đó. Mở ra xem. Là thư của Minh.

“Tớ đã đặt hoa tại cửa hàng này từ hôm tớ đi ra nước ngoài. Nếu một tháng sau tớ trở về thì ngay lập tức tớ sẽ hủy và đến chỗ cậu ngay, còn nếu tớ không trở về thì lá thư này sẽ được chuyển đến cậu. Anh à, nếu bức thư này có chuyển đến tay cậu thì cũng đừng

1 .. 7 8 9 [10] 11 12 13 .. 18
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)