Truyện Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
Lamborghini Huracán LP 610-4 t
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Truyện Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh

Truyện Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 1215

Truyện Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh

o cơ thể mình, cô không lạnh sao?
- Cậu luôn ở bên tôi! Những lúc tôi buồn!- Khẽ nở nụ cười nhẹ, nước mắt vẫn hòa với những giọt mưa. Khuôn mặt dù có khác đi nhưng Minh vẫn cảm thấy, cô rất đẹp…
- Phải, tôi luôn ở bên cậu, giờ thì ta vào nhà thôi, cậu không lạnh sao?

Anh lắc đầu.

Minh nhíu mày, nhìn cô vài giây, rồi cúi xuống, bế bổng cô lên, thì thầm:
- Phải biết thương cơ thể mình chứ! Cậu không lạnh, nhưng tôi thì lạnh đấy.

Anh không nói gì, cô quay đầu vào ngực Minh. Cảm giác an toàn, xâm chiếm cả cơ thể cô. Đầu óc cô mị ra cho đến khi Minh thả cô xuống trước cửa phòng tắm:
- Cậu vào tắm đi, cậu ướt nhiều hơn tớ, hơn nữa cậu là con gái, vào tắm trước đi. – Minh nói nhẹ nhàng.

Anh không nói gì, cô bắt đầu hồi phục được ý thức. Khẽ mở cửa phòng tắm ra và bước vào.

Minh đi ra phòng khách cởi bỏ bộ áo ướt sũng của mình. Lấy tạm tấm chăn mỏng ở ghế cuốn quang người. Thật sự rất lạnh. Cửa tuy đã đóng nhưng gió vẫn lùa vào làm cậu run bần bật.

- Xoạch… – Cậu nghe tiếng cửa phòng tắm bật mở. Đợi mấy phút vẫn không có người đi ra, cậu bèn lên tiếng:

- Anh à, cậu tắm xong chưa?
- …Rồi…
- Vậy lên đây đi!
- …
- Nè?
- Rồi. – Giọng Anh nghe bé tí.

Bước lên nhà với tấm khăn tắm cuốn quanh người, mái tóc dài ướt nhẹp. Làn da trắng chỉ có khuôn mặt hơi nhợt nhạt. Cả người cô gần như ướt sũng. Đẹp và vô cùng…quyến rũ. Trước cảnh đó…Minh á khẩu, mãi sau mới lên tiếng, giọng lắp bắp, mặt đỏ bừng:
- Cậu…cậu…
- Quên lấy đồ để thay. – Anh ngắt lời Minh bằng một giọng khá bối rối.
- À, ừ, mình quên mất. – Minh bật cười ngốc nghếch.
- Đi tắm đi. – Anh nhìn Minh, rồi đi vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại. Lúc đó Minh mới hoàn hồn đi về phòng tắm.

Nhưng số phận cậu không khác Anh là mấy, cậu cũng quên đồ để thay. Cũng lại phải cuốn khăn tắm đi lên, thấy Anh đang ngồi ở sô pha, trố mắt nhìn cậu. Mặt cậu lại đỏ lên.
- Xin lỗi, không có đồ để thay.
- …

Anh đi vào phòng tìm cái gì đó cho cậu mặc, nhưng đáng tiếc chả có cái nào vừa. Bộ lần trước thì Minh đã mặc luôn về rồi còn đâu. Chả lẽ lại để cậu ta quấn khăn mà đi lòng vòng trong nhà sao? Đi lòng vòng? Còn phải ngủ nữa chứ. ngủ???

Hiện tại cô chỉ có một cái chăn dày cho mùa đông, giờ cắt ra cho cậu ta nằm ở sô pha sao? Hay là…ngủ chung??? Đừng đùa!!!

- Có bộ nào không? – Minh thò đầu vào.
- Không!
- Vậy, mình muốn đi ngủ, ngủ ở đâu?
- Giường đó. – Anh chỉ.
- Vậy cậu?

Anh quay sang nhìn Minh, vậy là cậu đã biết, cậu bèn nói:
- Yên tâm, mình ngủ không gác đâu.

Anh cắn chặt môi, cố không nghiến răng kèn kẹt, một lúc sau, cô lắc đầu ngán ngẩm nói:
- Lấy 2 cái gối ôm để ở giữa.
- Ừ… – Minh cười.

Rồi Minh nằm bên trái, Anh nằm bên phải, lúc đầu thì khó ngủ, lúc sau thì đã ngủ được.
Tên Minh là một tên nói dối! Bằng chứng là cậu ta đá hết gối ôm sang một bên, nằm ngoạy ngọ. Anh thì nằm chỉ có một tư thế, cậu ta liên tục đổi. Tư thế cuối cùng là cậu ta ôm Anh, và xiết chặt đến nỗi cô giật mình tỉnh ngủ. Khẽ gỡ ra, ngủ tiếp thì một lúc sau lại thế, thôi đành kệ vậy. Cố gắng nhắm mắt mà ngủ.

Chap 23: Hạnh phúc mong manh.

5h sáng.
Anh mở mắt tỉnh dậy. Và cô mở mắt tỉnh hẳn khi đập vào mắt cô là bộ ngực trần của Minh. Vì đang tuổi lớn nên Minh cũng không có cơ sáu múi như mấy anh Hàn Quốc, nhưng cậu khá to cao nên cũng…tạm.

Hai người đang nằm nghiêng, chính xác hơn là Minh đang vòng tay qua người Anh và ôm cô. Một tay cậu đặt cho cô gối đầu, tay còn lại vòng qua eo cô. Vì muốn thoát khỏi cảnh này nên Anh lấy tay mình cầm lấy cái tay vẫn đang đặt trên eo cô và gỡ ra. Tay còn lại đặt lên ngực cậu để đẩy cậu ra xa, nhưng hành động này lại khiến Minh tỉnh dậy.

Nhìn vào bàn tay đang đặt ở ngực mình, Minh đột nhiên đỏ mặt, tim đập mạnh. Anh vẫn đặt tay ở đó nên cô có thể cảm thấy rõ nhịp đập của tim Minh. Thấy vậy cô rụt tay lại, bảo cậu:
- Tôi nhớ là cậu nói khi ngủ cậu không gác mà?
- À, tôi không chắc lắm!- Minh cười nhăn nhở.

Minh rút hết tay lại. Anh xoay người, nằm thẳng, mắt nhìn lên trần nhà, không nói gì nữa. Mắt cô hơi sưng lên, môi vẫn hơi tái, thấy vậy Minh dè dặt hỏi:
- Cậu…có chuyện gì xảy ra với cậu mấy hôm trước à?
- … – Anh không trả lời nhưng mắt tối xầm lại.
- Có thể…chia sẻ không?
- …
- Lại im lặng rồi?
- …
- Cậu không thích chia sẻ sao?
- …
- Cậu…
- Không có gì!
- Vậy sao cậu lại khóc? Tớ chưa từng thấy cậu khóc? Vì sao vậy?
- …

Thấy Anh không trả lời, mặc dù rất muốn nghe câu trả lời của Anh nhưng Minh lại thôi khi thấy cô không thích nói chuyện này. Đến lúc cậu định lảng truyện thì lại nghe thấy cô nói:

- Cậu sẽ thế nào, khi những người mình yêu thương nhất đều bỏ đi?
- Hả?
- Mẹ tôi đã bỏ tôi đi từ khi tôi mới 13 tuổi. giờ đây, khi tôi 16 tuổi thì lại đến lượt bố tôi!
- Cái gì? – Minh không tin nổi tai mình, bật người dậy.
- Phải, Bố tôi đã mất cách đây 4 hôm.
- Sao…sao lại?
- Bị ngộ độc thực phẩm do bà mẹ kế kéo đi ăn cá nóc.
- Vậy…
- Mất rồi, sau tang lễ thì tôi cũng quyết định lên đây sống luôn không về nhà nữa.
- Cậu uống rượu là vì chuyện này?
- Lúc đó tôi hơi sốc, tôi buồn, chả biết làm gì, uống xem có hết buồn không thôi- Anh nở nụ cười nhạt.
- Cậu…đừng cười như vậy được không?
- Vậy phải cười làm sao?
- Cười thật tươi lên đi.
- Không cười nổi.

Minh hơi nghiêng đầu nhìn Anh. cậu lại nằm xuống cạnh cô, nhìn chăm chăm khuôn mặt nghiêng của cô. Lát sau khẽ gọi:

- Anh này!

Anh ngoảnh mặt lại. Vì hai người nằm quá gần nên đã xảy ra một tình huống ngoài ý muốn. Một cái kiss nhẹ vào môi. Bây giờ Minh đã tin câu “Có những chuyện thường xảy ra vào lúc ta không ngờ nhất!”

Mất khoảng 3s im lặng, Anh từ từ lùi ra xa, cách xa mặt Minh ra để tránh tai nạn đáng tiếc tiếp theo có thể xảy ra. Minh ngằm ú ớ không nói được gì, mãi sau mặt đỏ bừng, miệng lắp bắp:
- Xin…xin lỗi!
- …

Anh không nói gì, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ đi vào phòng tắm. Minh cũng dậy mặc lại mấy bộ quần áo đã được sấy khô, rồi ra giúp cô làm bữa sáng. Nhìn hai người thật sự như một cặp vợ chồng mới cưới vậy!!! Hạnh phúc đến rồi sẽ vụt qua, ra khỏi tầm với của mỗi người…

Chủ nhật tuần đó, vì muốn làm Anh vui nên Minh đã đến kéo Anh đi công viên chơi. Ban đầu Anh nhất quyết không đi, nhưng rồi Minh nói mãi nói mãi, cô cũng đành đi. Thà đi cho cậu ta im miệng còn hơn ngồi nghe cậu ta năn nỉ.

Vừa đến nơi, Minh rủ cô đi chơi bánh xe ngựa. Cô nhìn rồi bảo:
- Cậu bao nhiêu tuổi?
- 16.
- Tôi muốn chơi trò kia. – Anh chỉ vào chiếc tàu lượn.
- Hả?
- Tôi muốn xả stress. – Rồi cô đi thẳng về phía đó.

Kéo dây an toàn xuống, thấy mặt Anh vẫn bình thường, Minh hỏi:
- Đã từng chơi?
- Không, lần đầu!
- Tớ cũng vậy…nhưng…tớ sợ độ cao.
- Không nói sớm. – Anh ngoảnh sang.
- Hì…hì. hơi ngại.
- Hối hận không kịp. – Cô vừa dứt lời thì xe chuyển bánh. Minh nhà ta nhắm chặt mắt, tay túm chặt tay cô, miệng kêu “aaa”. Trong khi Anh ngồi thư thái nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại nhìn xuống bàn tay cậu đang nắm vào tay cô.

Vừa chạm chân xuống đất, Minh bước liêu xiêu vài bước, sắc mặt nhợt nhạt, rồi ngồi phịch xuống cái ghế đá. Nhìn xung quanh không thấy Anh đâu, cậu ngó ngang ngó dọc nhìn. Một lát sau, Anh xuất hiện với hai ly hồng trà trên tay, hỏi:
- Ceylon?
- Gì…gì cơ?

1 .. 5 6 7 [8] 9 10 11 .. 18
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)