Truyện Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
The Soda Pop
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Truyện Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh

Truyện Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 1212

Truyện Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh

- Trà ceylon?
- À, ừ…

Đỡ lấy cốc trà, Minh uống một ngụm. Vừa ấm bụng lại có mùi rất thơm. Nhìn cốc trà của cô khang khác bèn hỏi:
- Còn cậu uống gì vậy?
- Trà bá tước.
- A, nhớ rồi, sở thích của cậu. – Nói xong, Minh hơi nhăn mặt, tay đặt lên bụng. Thấy vậy Anh hỏi:
- Sao vậy?
- Ờ, hơi đau chút xíu.
- Chỗ nào?
- Ờ, mấy tháng trước có mọc một vết đỏ đỏ nhìn như muỗi đốt, dạo gần đây nó hay tấy với hơi đau đau.

Mắt Anh tối xầm lại, cô hỏi:
- Đi khám chưa?
- Chưa! – Minh hơi ngạc nhiên khi thấy thái độ của cô.
- Vậy, dậy đi mau, tôi đi với cậu. Hi vọng tôi đoán sai.

Nói rồi cô kéo tay Minh dậy, đi về phía cổng công viên, bắt xe về phía bệnh viện.

Ngồi chờ ngoài phòng xét nghiệm, hai tay cô cứ đan vào nhau. Trong lòng thấp thỏm nhưng không để lộ ra mặt. Nếu như, nếu như ý nghĩ của cô đung thì nhất định cái “vết muỗi cắn” của Minh là một khối u.

Bước ra khỏi phòng xét nghiệm, các bác sĩ cho biết, Minh đã ngất đi vì vừa rồi thần kinh bị quá sức chịu đựng. Và kết quả xét nghiệm cho thấy, Minh có một khối u ác tính ở bụng phía bên phải, đã sang giai đoạn giữa.

Cầm tờ giấy xét nghiệm trong tay, Anh cắn chặt môi. Tại sao? Tại sao mọi người xung quanh cô đều bị như vậy? Cô còn chưa hết một tháng tang bố mà. Chỉ vì cô lạnh lùng nên cô không dễ khóc, cô chỉ đứng lặng nhìn tờ giấy, lại nghe bác sĩ nói:

- Đây là một trường hợp hiếm gặp, chúng tôi không thể chữa được. Tôi nghĩ, cô nên bảo người nhà đưa cậu ra nước ngoài làm phẫu thuật. Nếu thành công, cậu sẽ lại khỏe mạnh như xưa, nếu không thành công thì…
- Tôi biết rồi, tôi cũng biết tình hình của cậu ấy, tôi có thể vào thăm không?
- Vâng, nhưng cô cứ để cậu ấy nghỉ.
- Tôi biết.

Bước vào phòng, thấy Minh đang nằm trên giường, mặt vẫn đang đeo máy thở ô- Xi. Máy đo nhịp tim vẫn kêu tít tít bên cạnh. Cô đến gần, nhìn cậu một lúc, rồi đưa tay ra, gạt mấy sợi tóc trước chán cậu, thì thầm:
- Cậu sẽ phải ra nước ngoài phẫu thuật, tôi sẽ đợi cậu quay lại.

Nói xong, cô đi ra cửa lấy điện thoại, thông báo cho mẹ Minh.

Chap 24: Không thể cảm hóa.

Mẹ và em gái Minh đã vào ngay sau khi cô gọi được khoảng 15′. Nhìn hai người mặt mày tái nhợt, mắt cứ đảo đi đảo lại hốt hoảng nhìn vào từng phòng, cô thấy như mình vừa làm sai điều gì đó. Cô cúi gằm mặt, nhắm mắt lại. Tất cả mọi thứ đã sụp đổ khi mẹ ra đi, khi cô tự có thể tạo một vỏ bọc hoàn hảo cho chính mình thì bố lại ra đi. giờ đây có người đã cho cô hiểu thế là là tình yêu, niềm thương cảm trong cuộc sống thì hiện giờ người ấy đang trong tình trạng nguy kịch. Kiếp trước cô đã làm gì sai sao? Tất cả mọi người đối xử tốt với cô đều như vậy, cô không còn dám dựa vào ai, yêu thương ai nữa rồi, liệu cô có làm họ bị thương nữa không???

- Anh, Minh nó thế nào rồi?

Anh giật mình mở mắt

- À, Minh ngủ rồi ạ!
- Thế à? Nó bị làm sao? – Mẹ Minh bám lấy tay áo cô, hỏi.
- Minh bị ung thư.
- Trời! – Mẹ Minh thốt lên.
- Đã sang giai đoạn giữa, chắc trước giờ cậu ấy không phát hiện ra, tuy nhiên…đây là một trường hợp hiếm gặp, các bác sĩ nói…phải đưa cậu ấy ra nước ngoài phẫu thuật.
- Phẫu thuật..? – Mẹ Minh hốt hoảng, ngã người về phía sau. Nhanh tay đỡ lấy bà, Nin lên tiếng:
- Liệu có…rủi ro gì không?
- Tôi không chắc, – Rồi cô nhìn vào cánh cửa phòng bệnh của Minh.
- Đi vào xem anh Bun tỉnh lại chưa, mẹ đi nào!- Rồi Nin dìu bà vào phòng.

Anh nhìn hai người bước vào phòng xong cô đi về phía cổng bệnh viện, cô muốn mua cái gì đó cho cậu ăn.

Bước vào phòng với chiếc cặp lồng cháo, thấy Minh đã tỉnh dậy, đang ngồi cười toe toét với Nin, lòng Anh hơi trùng xuống. Cô biết, cậu chưa biết bệnh tình của mình, cậu nghĩ mình chỉ bị ngất do thần kinh yếu chứ không phải vì bị ung thư…

Thấy Anh bước vào, Minh cười cười, nói:
- Cậu có gì cho tớ ăn à?
- …

Anh không trả lời, cô đi đến gần Minh, nhìn sắc mặt cậu vẫn tái xanh, cô nhíu mày:
- Không cần gắng gượng, mệt cứ nghỉ!
- Ơ, tớ… – Minh giật mình, sao cô tinh vậy, đúng là cậu thấy trong người mệt, chỉ muốn nằm ngủ nhưng lại sợ mẹ và Nin lo lắng, nên phải cố gắng cười tươi. Hai người đó còn không nhận ra, sao cô lại có thể nhận ra khi mới nhìn qua cậu vậy chứ.
- Ăn đi rồi nghỉ…
- Ờ…

Cố gắng ăn hết tô cháo để chứng tỏ mình khỏe mạnh, xong xuôi Minh nằm xuống định ngủ tiếp. Mẹ và Nin đã ra ngoài mua nước, chỉ còn hai người trong phòng. Anh dọn dẹp lại mấy cái bát, Minh ngồi nhìn cô. Khuôn mặt cô lúc nào cũng vậy luôn lạnh băng không một biểu cảm, cậu đã cố gắng thay đổi nó, nhưng có vẻ không được như mong muốn. Mặc dù cậu đã nhận ra một vài sự thay đổi ở cô nhưng nó chưa nhiều lắm. Cô vẫn ít nói, vẫn không thể hiện tình cảm của mình với cậu. Điều đó làm cậu buồn. Cậu thích cô từ lần đầu tiên hai người mới gặp. Cô lạnh lùng, cá tính, lại xinh đẹp, học giỏi. Bề ngoài thì đúng là như vậy. Còn bên trong…là một cô gái có nhiều nỗi đau, và chính những nỗi đau ấy đã cản trở cô với những người bạn cùng trang lứa. Mải suy nghĩ, cậu không biết cô đã xong và đang nhìn cậu từ lúc nào.

Anh nhìn Minh vài giây, rồi lấy một tờ khăn ăn, lau miệng cho Minh, ăn xong không biết lau gì cả! Trước đây cô chưa từng làm việc này thì phải, đây là lần đầu tiên, cô chăm sóc cho một người con trai.

Minh giật mình rời khỏi suy nghĩ ngay tức thì. Cậu nhìn cô, xong rồi cầm tờ giấy lau, nói:
- Tớ muốn ngủ một lát, cậu ra ngoài được không.
- Ờ… – Anh trả lời, lại nhìn Minh thêm mấy giây rồi bước ra ngoài.

Anh vừa đi khỏi cánh cửa, Minh lập tức lấy tay che miệng, oằn người ho. Cậu không biết mình bị làm sao nữa, sao mọi người không cho cậu biết? Cậu bị làm sao? rốt cuộc là thế nào?

Đêm đó, khi thấy mẹ ngủ say, Minh len lén ngồi dậy, lật cái túi sách của mẹ cậu lên. Tập hồ sơ bệnh án của cậu. Bước ra ngoài hành lang, dưới ánh sáng mù mờ của bóng điện, cậu mở cuốn sổ ra. Khối u ác tính bên vùng bụng bên phải (Ori ko biết nhiều bệnh về ung thư). Cậu suýt thì đánh rơi cuốn sổ, giờ thì cậu đã hiểu thái độ của mọi người.
- Không ngủ hả? – Anh xuất hiện, cô vừa đi hỏi bác sĩ một số vấn đề về.
- Cậu…Tớ…bị ung thư.

Anh nhìn cuốn sổ trên tay Minh, rồi nói:
- Sẽ khỏi, nếu cậu ra nước ngoài phẫu thuật.
- Nhưng trong này có thêm một dòng chú thích: ‘đây là trường hợp hiếm gặp’.
- Vẫn có thể chữa.
- Phải, nhưng hi vọng không nhiều phải không?

Anh ngẩng lên nhìn Minh, dưới ánh sáng mờ mờ, khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ đau khổ, thất vọng. Cô bèn nói:
- Lạc quan giúp con người giảm 30% bệnh tật.
- Không đâu. – Minh lắc đầu, cười nhạt- Mình không phải là người dễ bị lừa đâu!
- Cậu nghĩ tôi lừa cậu?
- À, mình không có ý đó- Minh bối rối.
- …

Cả hai đều im lặng cho đến khi:
- Cậu sẽ phải đi phẫu thuật.

Minh lắc đầu.

- Cậu có phải là Trần Văn Minh tôi từng quen không? – Anh nhíu mày, giọng nói trở nên lạnh băng.

Minh hơi giật mình vì giọng nói của cô, cậu ngẩng lên nhìn mặt cô, đôi mắt sáng ẩn sau cặp kính ấy đang giận dữ, tự nhiên cậu thấy lòng vui vui. Cô đang giận dữ vì lo lắng cho cậu. Rồi cậu cười, kéo cô vào lòng, ôm chặt rồi thì thầm:
- Tớ sẽ đi phẫu thuật, nếu có lâu thì cậu vẫn nhất định phải chờ tớ trở về. Được chứ?
- …

Anh không trả lời, nhưng cô vẫn vòng tay qua ôm lấy cậu. Minh hơi sững người

1 .. 6 7 8 [9] 10 11 12 .. 18
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)