m đềm và hạnh phúc hơn thế mà…”…Không phải…Vì những lúc ở bên e mới là lúc a thấy êm đềm và hạnh phúc hơn cả…
***
E cứ đứng lặng ở đấy 1 lúc lâu thật lâu cho đến khi gương mặt của T không còn ẩn hiện trên những đám mây nữa…
- PHẦN 2 –
Chap 1:
Khoảng thời gian sau đó vs e quả thật vô cùng khó khăn…Học hành bết bát, nhận được thông báo buộc học lại triết, mất lap…Quá nhiều chuyện đến dồn dập khiến cho e gục. Nằm nhà lê lết gần 1 tuần đợt ôn thi giai đoạn 1 của kì 2…E có ôn đc chữ nào đâu, đến h dậy ngâm mì, ngủ thâu đêm suốt sáng, lại còn ốm nữa…Thằng Tùng nó ngán quá, mua cháo cho e đc mấy hôm rồi cũng sang nhà bạn ở để ôn thi…Còn lại e vs khoảng thời gian dài vô tận, ho, nhức đầu, vã mồ hôi, có lần còn khóc nữa…
Đến hôm thi thì cứ vác cái thân đi thi thôi…May mà chúng nó cho chép, nên cũng qua…
Đó là nửa tháng đen tối nhất cuộc đời e, tính cho đến bây h…Sau đấy thì mọi chuyện cũng khá dần lên. Mẹ gửi tiền cho mua lap mới, biết điểm thi – k đến nỗi tệ, và giữ đc liên lạc vs T qua fb…
E vẫn còn nhớ hôm ấy sau khi xem xong trận bóng Real đại thắng thì cũng phải 2h đêm…E mò lên fb thì thấy nick T sáng – lần đầu tiên sau mấy tháng…E pm ngay…
- Alo…– thói quen e pm ng` khác đấy mà.
Khoảng 2p sau thì nó hiện lên là T đã đọc…2p nữa thì mới hiện T đang trả lời…Và 2p tiếp thì câu trả lời mới hiện ra:
- E đây ạ…
- Dạo này thế nào e
Sang đấy có j mới k?
- Dạ cũng thay đổi nhiều a ạ.
Robert tốt với e lắm…
Cả gia đình a ấy nữa ạ…
- Ừm, thế là về làm dâu chính thức rồi hả?
- Dạ chưa…
Bố anh ấy phải đi Ấn Độ công tác
Bao h về sẽ tổ chức ạ…
- Ừ, thế thì tốt rồi…
E biết tiếng Đức rồi
Nên cũng ổn nhỉ
- K đâu a
Sang đây ngta nói nhanh lắm
K như lúc Robert nói vs e
- Ừm…
Cố gắng lên nhé…
- Dạ vâng
Thế a dạo này sao rồi ạ?
- Ừm, a vẫn thế
Chả khác j
- Vẫn lười học, ham chơi, ham ngủ, hay trễ hẹn ạ? – Á à dám trêu mình
- Vâng
Tôi chỉ thế thôi >. xinh, và tấm ảnh ấy chỉ miêu tả lại sự thật mà thui…
Ngắm chán chê thì cái Tr đưa ảnh cho e:
- Nài, cầm về mà ngắm…
- Hứ! tao ngắm chán rồi…- nói vậy chứ e vẫn cầm lấy tấm ảnh nhét cẩn thận vào ví…Và nó vẫn còn trong ví e đến tận bây h…
~ Mấy thằng bạn cấp 3 nhìn thấy hỏi “Uây! Ny à? Xinh thế?” “Đâu đâu? Đm, xinh vãi…Thằng chó số đỏ…” E phân bua là k phải, thì chúng nó lại bảo “Sặc…Bố thằng cdsht…Đút ảnh girl xinh trên mạng vào ví…”
~ Mẹ nhìn thấy lúc ktra ví thằng con xem còn tiền k: “Kinh…Ảnh bạn nào xinh thế này…Thế mà k dẫn về chơi”…“Giời ơi…thôi đưa ví con, con đi đá pes đây…”
~ Người yêu mới nhìn thấy: “Á à con nào đây? Sao a lại giấu ảnh nó trong ví? Khai mau!”…Clgt? Thế này mà là giấu à? “Đm đéo khai! Chia tay cmnđ!” Và thế là từ đấy trở đi, chàng hoàng tử sống hạnh phúc mãi mãi…
Cái cuối là đùa thui nhé hehe…E vẫn FA dài dài…Đến khi nào muốn cất tấm ảnh đó đi, có lẽ phải chờ lúc có ny…Hoặc e thay ví mới…
Có thể 1 lúc nào đó trong cuộc đời này chúng ta nhận ra những việc mình đã làm trước kia thật là dại dột và ngu ngốc. Nhưng cũng có những việc mà sau này, thậm chí rất lâu sau đó, ta mới thấy mình đúng đắn…Như việc e đã làm đấy, k chỉ cứu rỗi tương lai của 2 người, mà là 3 người lận!
Giới thiệu hớ mẹ nó rồi, thôi triển luôn…
Hôm ấy là một ngày xấu trời đầu tháng 9, khi bọn e mới hồ hởi bước vào năm thứ 2 của đời sinh viên. Bọn e như kiểu thành cáo, mấy thằng bắt đầu tăm tia mấy em khóa dưới…Buồn cười 1 nỗi là khoa e tư dưng hơi ít gái, thành ra gái xinh vẫn hiếm, mà xinh như T thì cứ gọi là tuyệt chủng…Cũng trong một lần đang đứng hành lang ngắm mấy e khóa dưới với bọn bạn(mẹ, toàn mấy thằng có ny rồi) thì chuông đt reo…Là số lạ…
- Alo…
- Cho hỏi có phải D đấy không nhỉ? – 1 giọng nam trầm ấm vang lên.
- Dạ đúng rồi, xin lỗi a là ai đấy?
- Ừ a là L, ở Mộc Châu…Chắc e cũng có nghe qua rồi nhỉ…
E giật bắn cả mình…Nhận ra ngay đấy là thằng cha L mà bố mẹ T định gả T cho…
- À vâng, e có nghe qua rồi ạ.
- Ừ, a đang ở dưới Hà Nội nên định mời e đi cà phê nói chuyện cho biết mặt nhau…Đc k e?
- Dạ được ạ…
- Vậy e chọn địa điểm đi…
***
Cúp máy rồi mà e vẫn còn bàng hoàng…Thằng cha ấy xuống HN làm j nhỉ? Mà sao hắn lại muốn gặp e? Vụ cưới hụt kia nữa, hắn chắc cũng biết e là hung thủ rồi…Sao lại thế nhỉ…
Miên man suy nghĩ 1 hồi thì thằng H vỗ vai:
- Thằng em! Ỉa đùn hay sao mà đần mặt ra thế?
- Đùn cái con khỉ…Chết t rồi đây này…
- Lại làm sao? Sủa bố nghe
Haizz…CHả thèm chửi nhau vs nó nữa, ngồi xuống kể lại cuộc nói chuyện vừa rồi…thằng bé vừa đần đần mặt ra nghe vừa nhai kẹo cao su, nhìn rõ bựa. Xong nó phán:
- Nguy! Quả này rất là nguy…Phải đề phòng, phải đề phòng…
- Đề phòng cái quái j mới đc chứ!
- Đề phòng nó úp m chứ sao nữa? Cướp vợ tương lai của nó, mà lại còn để giúp thằng khác…Tội quá to…T mà như nó t cũng cay m…
- Ờ ờ…- đến lượt e đần mặt ra…
- Tối nay hả? Mấy h? Ở đâu?
- Quán Con Chim, ngay đầu ngã tư Con Bướm ý…8h…
- Ờ…Để t bảo thằng C vs thằng B đi cùng…Có j còn cứu kịp…Chứ để thằng con zai 1 mình đi vào đồn địch, t k đành lòng…
“Bộp”…Nhịn thằng này từ nãy đến h rồi, cuối cùng e cũng đập cho nó 1 phát…
- Hè hè…Đùa tý mà…Tối đại ca cứ yên tâm đi chơi vs tình địch…Có bọn e hỗ trợ nha…
- Biết thế…T trốn đây…Điểm danh rồi học làm đéo j…
Thế là e vác cặp về phòng ngủ 1 giấc đến tối…1 buổi tối thật dài và nhiều bất ngờ…
Chap 3:
Tối ngủ dậy là 6h, ra đầu ngõ chén tạm 2 cái bánh mì lót dạ…Tý còn uống café cơ mà, đỡ lo xót ruột. Công nhận mấy lần chuẩn bị có vụ rượu chè là e lại lót dạ như vậy, nên rất vững
7h…Vẫn còn sớm…E gọi thử thằng H:
- Alo…Cơm chưa con?
- Bố ăn rồi…8h nhé, tý bọn t đến trước ngồi…M ngồi bàn gần đấy nhé…Đang dở trận chế…Thế nhé…
Mịa cái thằng, đi chém chế đéo rủ bố…
Đang lẩm bẩm chửi nó thì nhớ ra lúc ngủ dậy có tn chưa kịp xem…Mở ra thì đúng là tn từ thằng H chó: “Chém chế k con?” Hí hí…Bố xl đã trách nhầm m
8h kém 5…E xách con Dream ra…Con Dream mới rửa, bóng lộn *ồn *ồn, lấp lánh trong ánh điện hiu hắt của những con đường thủ đô. Chỉ 2p là đã đến nơi…Đang loay hoay gửi xe thì có ai đó từ sau vỗ vai:
- A! D hả!
E giật bắn người quay ra…Nghĩ lại thấy hơi ngượng vì như kiểu lúc qwerty bị phát hiện vậy Người vỗ vai e, chắc là anh L, cười vs e rất tươi…Trông tên này cũng cao ráo, trắng trẻo (k đen như e), ăn mặc cũng ra dáng người nhớn: quần tây, áo sơ mi đỏ kiểu cách, đồng hồ sáng loáng…Ứ như e, tong, quần lửng bò (cũng đắt đấy =))), áo phông xanh…Hè chưa hết, nóng bỏ mợ, quan trọng đéo j…May ra đi vs gái thì e thay đôi tong bằng đôi tổ ong. Lâu lắm k được tả quần áo, có thế thôi.
- Dạ vầng…A là L ạ?
- Ừ…Mình vào thôi nhỉ…
Lên đến cửa quán thì đã nhìn thấy 3 bố cùng lớp ngồi chễm chệ phía phải gần cửa sổ, mỗi bố 1 cốc nước lọc, thêm 1 đĩa hướng dương đang giả vờ chăm chú nhìn mấy e tiếp viên xinh xắn (hay là nhìn thật?) Thế là e nhanh chân tiến đến cái bàn cạnh cửa sổ ngồi luôn…Gọi 2 cốc café xong thì e mới sực nhớ ra, để ý xung quanh…Nhỡ bị đánh úp thì bỏ mẹ…Đm chuẩn rồi, ở góc đối diện có 5 thằng choai choai ngồi cười phớ lớ, thằng nào cũng xăm trổ tóc đỏ áo đen…Nhìn hơi nguy hiểm…Cơ mà nhớ lại lúc vào thấy anh L cũng cười cười thân thiện chứ làm j đến nỗi…Nên hơi yên tâm hơn tý…Tập trung vào câu chuyện: