Truyện Cô Là Dân Chơi Hả Full
Đánh giá:
7/10Bình chọn: 2177
ấy cũng cười thầm, chứ hok giám cười lớn vì bây giờ họ biết không nên đối đầu với lửa (ý nói Như với Hoàng á).
- Còn Bảo và Minh thì rất khâm phục cái tài thuyết phục của nó (thêm dầu zô lửa thì có).
- LINDA!!!!!! – Lần này thì cả 2 (Hòang và Như) đồng thanh.
- Nó hơi bất ngờ khi họ gọi biệt danh của nó, sợ phát hiện nó kéo 2 người chạy mất hút, để lại cho 2 chàng nhà ta 1 dấu? về cái biệt danh là lạ, mà quen quen đó.
Khi kéo được 2 cái thân ú ì của Như và Hoàng lên tới sân thượng thì nó cũng ra một màng thở không ra hơi, đợi đến khi tích tụ đủ không khí để thở nó xoay qua 2 người đang đứng chết trân vì bắt gặp ánh mắt hết sức thân thiện của nó.
- Ủa! mà chị kéo em với cái pà thiếm này lên đây làm cái gì dạ? – Hoàng vẫn thanh thản nói, dù đã biết nguyên do của nó.
- Còn hỏi chị nữa sao, 2 người có biết là sắp làm tiêu tan hết biết bao nhiêu cố gắng, công sức của tui không hả. Còn đứng đó mà giả vờ hỏi nữa. – Giờ đây mới chính là bản tính thật sự của nó, ngang tàn và nóng nãy.
- Cho tớ xin lỗi, nhưng mọi việc cũng tại thằng Tí nị chứ ai, lúc đầu cho tớ ngồi với cậu thì mọi chuyện đâu rắc rối tới vậy.- Có lẽ Như đã thấy khói bắt đầu bốc lên trên đầu nó, cô nàng đành đẩy tội cho anh Hoàng nhà ta, đang há mồm nhìn bả.
- Cái gì chứ? pà biết gì mà nói, lỗi là tại pà ấy, tôi ngồi kế chị hai là để nói với chị ấy về tình hình trong hội mấy tuần nay, chứ có ở không mà chơi như pà đâu, đúng là không biết lí lẽ, toàn đưa ra những lí sự cùn. – Hoàng khoanh tay ngoảnh mặt chổ khác mà miệng vẫn cứ tuôn trào những lời nói khinh thường. (sao cha nầy chảnh thế).
- Uk, tui ở không mà chơi đó thì sao nào, nhưng tui đến đây là để bảo vệ chị 2 chứ không như ông nghĩ đâu, à phải nói là không giống như ông mới đúng, chẳng phải ông đến đây vì sợ có người cướp chị 2 của ông đi sao. – Như đưa cái mặt gần tai Hoàng mà thủ thỉ đủ để anh nghe và đủ để anh làm 1 hành động không mấy là thiện cảm với mấy pạn girl.
- Tuy Hoàng ra tay khá nhanh nhưng Như cũng đâu có phải là hạn thường, cô bật người ra phía sau, tránh được cú đấm tử thần của Hoàng, cô cười nắt nẻ như điên. – Tôi mún giữ bí mật giùm cậu lắm nhưng…haizzz…làm ơn mắc quáng không hà, thôi thì đành nói ra vậy lỡ chị ấy chịu thì càng tốt chứ há. – Như nói xong rồi tiến lại chỗ nó, nhưng bị Hoàng dựt ngược lại và té vào người anh.
- Trong tình cảnh đố ai nói là hành động bạo lực đấy, mà phải nói là hết sức lãng mạn ý chứ, trước mắt nó bây giờ, có 1 cặp tình nhân đang tay trong tay, người nữ nằm lòng người nam, người nam khụy xuống, tay kia vòng lấy người nữ, bốn mắt nhìn nhau trào máu họng==>ý lộn=> trào nước mắt. (bà nì mê phim riết nhiễm nì, làm như người sắp chết hem bằng).
- Nó đứng nhìn nãy giờ, mà trên môi lại hiện lên một nụ cười tinh quái. – Ưm…ưm…đây là trường học không phải công viên, mong các bạn có làm những chuyện 18+ thì đi vào chỗ vắng chứ làm ngay tại đây thì sẽ làm vẫn đục tâm hồn trong trắng, ngây thơ của tớ mất.
- Nghe nói câu đó, Hoàng chợt buông cái thân sát bé nhỏ của Như ra làm cô nàng đập đầu xuống đất la oai oái. Anh chàng liền chạy tới chổ nó, khuôn mặt hết sức là dạy khờ (ọe), – Những gì chị nghĩ không phải sự thật đâu, em với pà Funny không có gì hết á, thật đó chị tin em đi. – Hoàng lay lay tay nó như 1 đứa trẻ, nhưng anh đâu có biết nói những câu đó đã làm tổn thương trái tim của 1 người.
- Có gì đâu mà chối chứ, tui đâu có cấm 2 người thích nhau đâu, với lại tui thấy 2 người cũng sứng lắm mà. – Nó cười cười nói.
- Thôi đi pà ơi, đừng có nói tầm bậy tui với ông Tí nị tối ngày chỉ biết cãi nhau, chỉ mỗi là không đánh nhau thôi chứ sứng cái con khỉ – Bây giờ Như mới lên tiếng.
- Uhm, đúng đó – Hoàng đốp theo.
- Trời ơi, bình thường, mấy người không xem phim sao, lúc đầu thì chả ghét với chả ưa, lúc sau thì…haizzz…thì like với chả love, những chuyện đó như ăn cơm bữa ý mà. – Nó luyên thuyên thuyết giáo.
- Tui nói là không phải như vậy mà. – Như răn cổ lên nói.
- Suỵt…im nào – Nó chợt xoay qua 2 người mặt đang hầm hầm trước mặt, khuôn mặt nó hiện ra vẻ nghiêm túc.
- Có chuyện gì thế. – Hoàng hỏi.
- Có người đến, 2 người cẩn thận lời nói đó, đừng tự tiện gọi biệt danh của nhau nghe chưa. – Nó nghiêm mặt nói, làm cho Như và Hoàng phải gật đầu lia lịa.
Bịch…bịch…bịch…
- Hân ơi, hân, cứu bạn tớ với- Một cô gái khá xinh, trên mình lấm lem đất lẫn những vết màu đỏ, có lẽ là máu, chạy ngay đến chỗ bọn nó đang đứng và ngã quỵ xuống.
- Có chuyện gì vậy – Nó chạy đến bên cô gái, đỡ cô ấy đứng dậy hỏi, nhưng khuôn mặt thì vẫn thế, không 1 chút lo lắng.
- Bạn phải giúp tôi, bạn tôi đang bị bọn Ngân đánh đập rất dã man ở sau trường á, bọn họ nói là phải có cậu ra mặt, họ mới không đánh đập cậu ấy nữa- Cô gái ấy nói rồi tuôn ra 1 tràn nước mắt.
- Nó nghe nãy giờ mà chân mày cứ nhăn lại rồi giãn ra, không nói 1 lời.
- Cậu nhìn xem, đây là máu của bạn tôi đấy, cậu mau đến đó để cứu cậu ấy đi, xin cậu đấy.- Có lẽ thấy nó không tin cho lắm nên cô gái đành quơ quơ chiếc áo dính máu của mình lên, hối thúc.
- Vậy cậu dẫn đường đi – Nó cất tiếng.
- Uhm- Cô gái mừng rỡ chạy nhanh xuống.
- Chị 2 à, em thấy chuyện này có gì đó khúc mắc lắm, hay chị đừng có đi. – Hoàng khuyên nhủ.
- Uk, tui cũng thấy lạ lạ, mà cái màu đỏ đỏ trên áo của con nhỏ đó chưa chắc là máu đâu, tui thấy màu đó quen quen. – Như nói rồi lấy tay xoa xoa càm ra vẻ suy nghĩ.
- Không sao, có 2 người ở đây mà. – Nó cười,rồi vỗ lên vai Hoàng và Như làm cho 2 người hết sức ngỡ ngàng, lắc đầu vì cái tính ngu ngơ của nó.
…
Đi một lúc, cuối cùng rồi cũng đến nơi, nhưng trước mắt họ bây giờ là…
Đi một lúc, cuối cùng rồi cũng đến nơi, nhưng trước mắt họ bây giờ, không phải là 1 đám đang uýnh hội đồng 1 đứa mà 1 đám đang…đứng chờ 1 đứa.
Con nhỏ hồi nãy kiếm nó, giờ đang chạy về phía Ngân, khoanh tay lại nhìn nó cười tít mắt.
- Lần này mày chết chắc rồi con, có chị Ngân ở đây, xem mày có giám lộng hành nữa hay không? – nhỏ lên giọng.
- Thấy chưa, tui biết ngay mà, lúc con nhỏ đó lên kiếm pà là tui thấy nghi nghi rồi, tự nhiên như không bị đánh không lên phòng hiệu trưởng, giám thị kêu cứu, mà lại đi kiếm pà. Đúng thật là chúng có âm mưu mà. – Như càm ràm.
- Hì hì, tui đã biết từ lúc con nhỏ đó dũ dũ cái áo sang tui rồi, pà không thấy sao màu đỏ đó là màu son mà tui hay dùng mà, sao tui không nhớ được chứ! – Nó nhìn về phía Ngân thong thả nói.
- Vậy pà biết rồi mà còn đi theo nhỏ đó làm gì! pà không sợ bị lộ hả? – Như hỏi.
- Chuyện đó nhầm nhò gì, chỉ có mười mấy đứa con gái, với lại chỉ toàn là võ mèo cào thôi, không lẽ pà lại sợ tụi nó – Nó nhìn Như với đôi mắt gian ơi là gian.
- Pà nói vớ vẩn cái gì thế? tui mà sợ bọn nó á, nằm mơ giữa ban ngày à, với lại tui dù gì cũng là phó bang hội, sao có thể đánh thua bọn nhãi ranh nầy được chớ, thiệt là hoang đường. – Như nghênh mặt nói.
- Tụi bây còn ở đó mà tranh luận à, tranh xem ai chết trước hả, thế tụi bây tranh nhau xon chưa, tụi tao không có thời gian mà đùa giỡn với tụi bây đâu – Ngân khoanh tay trề môi cười nói.
- Này, tụi tôi mới không rãnh để lãng phí thời gian vàng ngọc của tụi tôi để đến đây nói chuyện nhãm nhí với mấy người đâu,
1 .. 10 11 12 [13] 14 15 16 .. 53