Truyện Cô Là Dân Chơi Hả Full
Đánh giá:
7/10Bình chọn: 2199
ững bước đi.
Đi tới hành lang lớp thì nó lại bị Như kéo đi, mặc cho la ý ới, dò hỏi.
- Funny à, cậu đưa mình đi đâu vậy? – Nó nhăn mặt khi bị Như kéo đi mạnh như vầy.
- À, có chuyện cần nhờ cậu giúp, mau đi nhanh lên – Như cũng thấy nó hơi đau, nên nới lỏng tay ra, nhưng ý chí thì vẫn chạy tiếp xuống dưới.
- Mà việc gì mới được chớ! – Nó vẫn miệng nói chân đi.
- Ai da, xuống tới đó, rồi cậu sẽ biết – Như đang chạy đã mệt rồi, còn gặp con nhỏ miệng nói luyên thuyên như vầy nữa, chắc chết quá.
Cuối cũng chạy tới sân sau trường, Hoàng và Bảo đã đứng chờ sẵn ở đó, thấy Như đã dẫn nó đến, Bảo gọi cho ai đó rồi nháy mắt với bọn họ (Hoàng, Như) thể hiện việc đã làm xong. Nó nhìn bọn họ như vật từ trên trời rơi xuống, không biết mình ra đây để làm gì nó hỏi:
- Các cậu kêu mình xuống đây để làm gì dạ? – Nó hỏi.
- Thực hiện kế hoạch vượt qua sóng gió siêu tốc! – Hoàng dơ ngón tay trỏ lên trời nói to, làm Như và Bảo chỉ biết đứng đó nhìn rồi lắc đầu ngán ngẩm.
- Vượt qua sóng gió siêu tốc? – Nó lập lại như cái máy, thì thấy mình bị Như nhấn xuống, ngồi trên 1 cái ghế êm êm, rồi tay lại bị Bảo cột lại.
- Các cậu định giỡn với mình á hả? Giỡn gì mà cột hết tay rồi lại tới chân, ưm ưm… – Nó đã Hoàng lấy khăn quấn ngang miệng, nói không ra lời.
“1 2 3 4, A LÔ, A LÔ, TOÀN BỘ HỌC SINH TRONG TRƯỜNG NGHE ĐÂY, EM NÀO VỪA LẤY GHẾ TRÊN PHÒNG GIÁO VIÊN THÌ MAU MAU TRẢ LẠI, TÔI SẼ GIẢM HÌNH PHẠT, NẾU KHÔNG, TÔI MÀ BẮT ĐƯỢC AI THÌ, GRƯM, GRƯM…RỐT RỐT (bóp bàn tay đây mà)”
Khi nghe tiếng ông thầy hiệu trưởng ca 1 bản, thì 3 đứa (Nó, Hoàng, Bảo) đồng loạt nhìn sang Như, ám chỉ muốn cô giải thích.
- Hề hề, tại Băng là bạn thân của mình cho nên phải đối xử với cậu ấy tốt hơn người khác chứ – Như toe toét miệng cười.
- ối ử ốt ơn ao, ột ười a ư ầy à ói ốt ả (đối xử tốt hơn sao, cột người ta như vầy mà nói tốt hả!) – Nó gầm gừ nói.
- Thôi mà cậu đừng giận nữa, những việc bọn tớ làm cũng vì cậu thôi mà, gán chịu đựng chút đi nha! – Như cố gắng dỗ dành nó, nhưng nó chỉ tặng lại cô bằng con mắt phóng ra lửa.
- Bảo, những việc giao cho cậu có được không đó, sao giờ này chưa thấy ai tới hết vậy? – Hoàng lo lắng hỏi Bảo.
- Mình cũng không biết nữa – Nhưng thấy lạnh sống lưng quá vì bị cái nhìn chết người của Như và Hoàng nên anh hơi lúng túng – Ơ, ơ, chắc chắn được mà, mình đã ra tay thì tất nhiên phải thành công rồi, hà hà – Lại thấy ánh nhìn đó, cậu đành im bật, không giám hó hé tiếng nào nữa.
Ở trên lớp
Đã vào tiết hơn 15’ rồi, từ khi vào lớp đã không thấy bóng nó và bọn họ, nhưng Minh không quan tâm, chỉ chú ý đến bàn của nó thôi, Minh không biết nó bị bệnh hay không mà hôm nay lại không đi học, không có nó, buổi học thật chán, anh lấy cái máy nghe nhạc được để trong tủ ra, nhưng anh vừa chạm được cái gì nhỉ, rác chăng, Minh lôi nó ra khỏi cái bàn yêu quý của mình, à thì ra là 1 tờ giấy, nó có chữ, để đọc xem
“Chúng tôi đã bắt bạn gái của cậu, mau xuống sân sau trường ngay bây giờ, nếu không chúng tôi không biết mình sẽ làm gì với cô ta đâu”. Còn in thêm dâu tay máu nữa chứ, cái này là dấu tay của anh Bảo nà.
Khi đọc xong bức thư, anh không nghĩ ngợi gì thêm mà phóng ngay xuống sân thượng, mặc cho ông thầy la hét, lớp trưởng kêu réo, bây giờ anh chỉ sợ nó có chuyện gì thôi, đâu cần nghỉ đến những chuyện tiếp theo chứ, nếu nó mà xảy ra chuyện không may anh sẽ hối hận xuốt đời.
- Ở sân sau trường
- Trời, cậu kều tôi chùm cái dớ thấy gớm này của cậu lên đầu hả? Nằm mơ đi! – Bảo la làng khi Hoàng bắt anh chum cái dớ bốc mùi lên đầu (a men)
- Ai kêu cậu không chuẩn bị cẩn thận trước làm chi, với lại tôi đã hi sinh đôi vớ, cắt nó ra 2 cái lỗ để vừa 2 con mắt to tướng của cậu nữa đó, biết tiết của lắm không hả? – Hoàng cũng ương ngạnh trách lại.
- Chứ chọn cái gì đẹp đẹp, sạch sạch chút đi, ai lại đi lấy vớ đội lên đầu chứ hả! – Bảo cũng không tha, cãi tiếp.
- Hai người thôi đi, tui nghe bọn đàn em nói cậu ta đang chạy xuống đây đó, ở đó mà lo cãi – Như trách cứ, nhéo hai lỗ tai của 2 anh làm 2 người cứ xoa xoa tai rồi lại nhăn nhó mặt vì quá đau.
- Một hồi hù hù cậu ta thôi nha, cho cậu ta đánh 1 2 cái rồi giả bộ xỉu, lén kím đường mà trốn nha, nếu không bị bắt lại là bể chuyện hết đó – Hoàng căn dặn nói với Bảo.
- Biết rồi, mà lúc chạy tui nói 1 2 3 thì chạy nha! – Bảo nói.
- Ok! – Hoàng đồng ý.
- Hai người cứ lo chuyện đi nha, tui kiếm chỗ núp trước đây, không thôi bị lộ thì xong chuyện – Tiếng Như nói văng vẳng đâu đây mà thân đã phi ra tuốt lên tầng 1 rồi.
Bịch, bịch, bịch…
- A, chắc tới rồi, chum vào mau – Hoàng căn dặn.
- Ờ, ôi, sao mà thúi quá vầy nè, mấy ngày không giặt rồi hả? – Bảo trợn mắt nhìn Hoàng.
- Hà hà, chỉ mới có tuần hà!Hoàng vẫn còn tươi cười nói, trong khi Bảo đang tức ói máu.
Minh đứng trước mặt nó, mặt mầy lắm lem mồ hồi, anh khẽ vuốt mặt bước tới gần nó nhưng đã bị hai tên bịch mặt đen, nhìn giống mấy tên cướp, nhưng vẫn còn mặt đồng phục trường chắn lại.
- Mày muốn cứu con nhỏ này phải bước qua xác của tao cái đã – Tên bên trái nói (Hoàng đấy nhé, lúc này giả giọng, chắc hông ai nhận ra ổng nổi đâu)
- Ưk, cậu thắng tụi tui rồi mới thả cô ấy ra – Bảo nói bằng tiếng của mình, chưa gì đã bị Hoàng đánh vô lưng 1 cái binh, làm chới với, biết mình làm sai, anh thẳng lưng, ưởng ngực, giọng chí chóe cất lên- Mày đánh thắng 2 đứa tao rồi mới được dẫn con nhỏ này đi.
- Hừ!- Minh không nói gì chỉ bay đến đánh Hoàng và Bảo tới tấp, anh Hoàng nhà ta, nhát gan, mới bị anh Minh quýnh trúng có 1 cái hơi đau đã nằm lăn ra đất rồi, bỏ mặc anh Bảo bị Minh đánh bầm dập, choáng váng thấy thằng đồng bọn nằm lăn ra đất anh cũng giả vờ xỉu theo kế hoạch.
Minh chạy lại bên nó, cởi trói, tháo khăn ở quanh miệng ra, nước mắt nó ở đâu tuôn ra hết, nó nhào vào lòng Minh, cậu cũng không đẩy nó ra mà ôm chặt nó hơn, nó khóc ướt cả áo anh, nhưng anh không hề gì, khẽ hôn lên trán nó.
Thấy kế hoạch đã thành công, các thành viên làm nhiệm vụ quyết định rút lui, Hoàng khẽ khều khều Bảo vì thấy anh đang nằm bất động trên đât, chắc sắp ngủ luôn rồi.
Bảo giựt mình, biết sắp chuồn, anh bắt đầu đếm:
- 1 2
Chưa đến 3 Hoàng đã co 2 cẳng chạy mất tiu bỏ đồng đội ở lại, than trời khấn phật cho khỏi bị Minh bắt lại, anh cũng hoảng hồn chạy theo bạn mình.
Minh định rượt theo, nhưng bị nó kéo lại.
- Minh đừng đuổi theo, mình biết bọn họ là ai rồi, mình sẽ xử lý bọn họ sao – nó nói đến đây thì bọn người (Như, Hoàng, Bảo) đang đứng ở 1 góc khuất, xem xét tình hình, rồi tự không rùng mình.
- Minh xin lỗi vì tại Minh mà Hân bị bọn người đó bắt ra đây.- Minh khẽ cuối đầu, tránh ánh mắt nó.
- Minh à, mình muốn kể cho Minh nghe chuyện này, mình biết Minh rất giận mình, nhưng Minh hãy cho mình 1 cơ hội giải thích, thật sự Minh đã hiểu lầm mình rồi! – Nó khẽ nắm tay Minh và nói, có lẽ chính nó đã làm đau Minh, nên nó cần phải mở lời trước.
Minh nghe tới khúc đó, anh cảm thấy vui vui làm sao ấy, vẻ mặt anh trông sáng sủa hơn, nụ cười chợt xuất hiện trên khuôn mặt anh như ngày nào. Anh rất muốn nghe nó giải thích, thật sự anh cũng không muốn nó và anh kết thúc 1 cách lãng xẹt như vầy đâu.
“Từ lúc sinh nhật tròn 10 tuổi mình, mình và anh m
1 .. 29 30 31 [32] 33 34 35 .. 53