i mắt đang giương lên cương nghị…
Tay vẫn nắm chặt lấy hai cổ tay Cheery, Chan ghì mạnh rồi nói nhỏ nhẹ.
- Nằm im đi…Một lúc thôi được không…Em mà còn cựa quậy nữa là chết với anh đấy…
- Anh…anh định làm gì…– Cố gắng tránh ánh mắt như muốn nuốt trọn cả tâm hồn mình, Cheer vội quay đi nhìn sang chỗ khác.
- Ăn thịt…
- Yà!!! Muốn ch…– Nghe Chan nói xong, Cheer trừng mắt hòng giãy thêm lần nữa…nhưng chống đối không lại…bởi Chan đã vội vàng lấp nghẹn lên đôi môi nó bằng một nụ hôn nồng cháy…
Ánh mắt nó cứ mở trừng trừng ra như thế…hết sức ngạc nhiên…vô cùng mơ hồ ngắm nhìn khuôn mặt của người con trai đối diện mình đã nhắm mắt lại và dường như đang vô cùng say đắm. Trong lúc đó nó cũng dần cảm giác được lực nắm ở đôi bàn tay Chan đang từ từ buông ra và chuyển sang chỗ khác…Vòng ra đằng sau lưng nó, rồi nhẹ nhàng ôm chặt lấy con bé…Mặc cho Cheer cố gắng giãy giụa…nhưng sức chống đối yếu ớt của Cheer lúc này dường như chẳng thấm tháp gì so với tình cảm nồng nàn từ Chan…Cheer càng giãy, hắn lại càng ôm chặt…chặt đến nỗi cảm tưởng như hai đứa sắp hòa vào nhau làm một…cảm tưởng như đôi môi nó đang bị lấp chặt đến nỗi không còn chừa nào lối để mà thoát ra được nữa…
Cảm tưởng như nó sắp chết đến nơi vì ngạt thở!!!
…
Nhẹ nhàng nhắm chặt mắt lại, Cheer cũng dần dần buông xuôi, đưa tay nới rộng ra rồi vòng qua đằng sau lưng hắn…phân vân mãi mới quyết định ôm chặt lấy cổ Chan và hôn ngược lại…
Điều này khiến hắn gần như phát điên vì sung sướng…nhưng Chan vẫn cố gắng”kiềm chế cái sự sung sướng ấy lại” mà khẽ bật cười hỏi nhỏ.
- Em biết rồi đúng không?
- Hả?…Biết gì cơ?… – Giương đôi mắt giả nai đang mơ hồ trong hạnh phúc, nó thì thào nói…
- Em chính là”con bé” đó…– Vừa nói, Chan vừa khẽ nhếch môi mỉm cười nửa miệng…Nụ cười đẹp đến nỗi Cheer không biết phải từ chối sao được nữa…
- Ừm…rồi sao?
- Anh đã thề là sẽ trả thù”con bé” đó! Nhưng bây giờ biết được nó là em rồi…anh lại không thể trả thù…em định tính sao đây?!
- Vậy thôi! Xí xóa đi!!! Còn nhỏ cả mà…ai biết!!!
- Xí xóa? Nghe đơn giản nhỉ! Đền bù đi!
- Muốn đền bù như nào!
- Gọi anh là anh đi!!!
- Ô hay! Lúc nào tôi chẳng gọi anh là anh! Đấy! Bây giờ vẫn đang gọi này! – Cheer lý sự cùn.
- Không phải Anh – Tôiiiiii! Mà là Anh – Emmmm!!!
- Thôi…không gọi kiểu đấy đâu! Xấu hổ kiểu gì ý!
- Xấu hổ cái gì! Yêu nhau phải gọi nhau là anh em chứ! Chả nhẽ lại cứ anh – tôi thế này à! Thiên hạ nó cười cho! – Chan hậm hực vùng dậy.
- Đứa nào cười đấm vỡ mồm!
- Đấm thằng này trước đi…
- Nhưng mà không anh – em đâu! Vô lý lắm! Anh còn kém tôi 1 tuổi cơ mà!!!
- Kệ chứ! Hu hu hu!!! Tại sao lại lấy cái này ra làm cái cớ nhỉ! Ngụy biện!
- Thôi được rồi! Thế vợ chồng nhé?! Vợ chồng nghe cho nó cute! Anh em nghe nó cứ sến chuối kiểu gì ý…– Cheer thở dài bất lực.
Nghe Cheer nói xong, mắt Chan liền sáng quắc lên, rồi hí hửng quay sang bên cạnh nhìn”bà mẹ trẻ”.
- Thật nhé! Từ bây giờ phải gọi anh là chồng đấy nhé! Em là vợ, anh là chồng! He he!!!
- Ừ…được rồi…từ bây giờ tôi sẽ gọi anh là chồng! Được chưa…
- Lại tôi! Đấy! Lại tôi! Vẫn không sửa được! Hừ!!! – Hắn bặm môi càu nhàu khó chịu.
- Yaaaaaa!!! Thôi tôi chịu thôi! Không làm được đâu!!! – Nói rồi, con bé liền tóm lấy hai đầu chăn, vội vã trùm kín lên mặt mình, rồi cuộn tròn như một con sâu, tuyệt đối không để cho hắn phát hiện ra hai má nó đã đỏ ửng lên như bị sốt…
…
Cả đêm hôm đó, hai đứa nằm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, đàm phán hết từ chuyện hòa bình thế giới đến hạnh phúc trong tương lai…”Sau này sẽ đẻ mấy con? Bao nhiêu con gái? Bao nhiêu con trai? Hay là chơi nguyên cả một đội bóng? Bố là thủ môn? Mẹ là cầu thủ?…À…nhưng mà không được…Như thế thì mỗi lần bố sút thì mẹ lại đau…”…Đó có lẽ là câu chuyện ngàn đời của những đôi yêu nhau không thể nào thay đổi được.
- Sau này em định như thế nào?
- Một trai một gái thôi!!! – Cheer tỉnh bơ vắt tay lên trán trả lời.
- Hả! Không phải! Đầu óc đen tối!!! – Chan quay sang gõ cái cốp vào đầu con bé.
- Yà! Thế ý anh là sao!!!
- Sau này em định sẽ làm gì? Năm nay là năm cuối rồi đấy? Không bao giờ thấy em nói đến ước mơ cả…– Vừa nói, Chan vừa nhích người quay hẳn một bên sang nhìn nó. Nhưng Cheer lại chẳng buồn đánh mắt nhìn hắn, nó đột nhiên đòi Chan phải quay lưng lại phía mình, rồi rục rịch co tròn cả người rúc mặt vào lưng hắn…Đó là tư thế mà Cheer thực sự muốn khi nằm cạnh con trai của mình…Vậy mà mãi cho đến bây giờ nó mới tìm được người phù hợp để thực hiện.
- Ước mơ à…để em suy nghĩ đã…
- Ước mơ mà em cũng phải suy nghĩ á? Anh tưởng ai cũng phải có một ước mơ chứ? – Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng vòng tay ra đằng sau, tóm lấy tay con bé rồi lại đặt lên bụng mình, vừa khít một vòng tròn, và từ từ nắm thật chặt…
- Vậy ước mơ của anh là gì? – Đón nhận hành động vô cùng ấm áp của Chan, Cheer cũng khẽ nheo mắt cười rồi lại cố tình siết chặt hơn chút nữa…
- Anh muốn làm kiến trúc sư! Ngôi nhà dành cho vợ và con anh…sau này anh muốn tự tay mình xây lên và thiết kế!
Nghe Chan nói như thế…giọng khảng khái lắm…Cheer chợt cảm thấy như có cái gì đó đang muốn bung ra thoát khỏi lồng ngực. Bởi vì lúc này tim nó thực sự đang đập nhanh quá mất rồi!
- Huhm…thật ra em cũng thích vẽ…vốn từ nhỏ em đã đam mê mỹ thuật rồi…nhưng mẹ em ngăn cấm! Mẹ bảo theo cái ngành đó thì chỉ có cạp đất mà ăn!
- Sặc! Bây giờ là thời nào rồi mà còn nói thế…mẹ thật là…thế mẹ ngăn cấm là em từ bỏ luôn à???
- Không…nhưng mà anh không biết mẹ em ngăn cấm dã man đến mức nào đâu…Haiz…Dù không muốn từ bỏ thì em cũng nản! Vì cái trường mà em muốn thi vào nghe nói là khó trúng lắm! Nếu muốn ít nhất cũng phải học thêm bài bản một đến hai năm…Mà bây giờ em đã là năm cuối rồi! Có học thêm thì cũng chẳng kịp…
- Học…thì chẳng bao giờ là muộn cả! Chỉ cần em có muốn cố gắng hay không thôi! Năm nay không đỗ, thì lại cố gắng năm sau thi tiếp, năm sau không đỗ, thì lại cố gắng năm sau nữa…
- Anh nói dễ nghe nhỉ?!
- Anh nói thật đấy! Con người ta không thể dễ dàng vì bị cản trở mà từ bỏ ước mơ. Nếu ngay từ bây giờ em không xác định được cái mình thật sự muốn, không cố gắng đeo đuổi được cái mình ước mơ…thì sau này tương lai sẽ rất mù mịt…Hoặc em sẽ phải làm một công việc mà em thật sự không ưa thích. Như thế thì cuộc sống sẽ nhàm chán lắm! Dù thế nào đi chăng nữa thì trước tiên em vẫn phải sống cho mình đã…đúng không?
Chan nói liền một lèo, giống như là những tâm sự đã được cất giữ từ lâu bây giờ mới có cơ hội tuôn trào vậy…Cheer tròn mắt lắng nghe y hệt như một”hậu bối”…
- Woa…Anh học thuộc lòng cái này ở đâu đấy?
- Yà!!! – Câu nói đùa của Cheer làm Chan tụt hết cả cảm xúc, nhưng hắn vẫn nghiêm túc – Nếu em muốn học thì bây giờ vẫn còn kịp, anh cũng đang đi học thêm vẽ mà, nếu em muốn thì chúng ta sẽ cùng học! Ok?
- Ừm…nghe cũng được đấy! Để ra Tết nhé!
- Ok! Hứa đấy nhé! – Nói rồi, Chan lại chủ động đưa ngón út của mình ra, tự mình ngoắc lấy ngón tay út của Cheer vốn dĩ đang nằm trong lòng bàn tay hắn, khiến Cheer chợt bật cười đến tít cả mắt.
- À…nhưng mà…
- Hử?
- Thật ra đấy chỉ là ước mơ từ hồi nhỏ thôi, cho đến bây giờ thì nó cũng