ng kể nó nghe về chuyện của tôi, về em và về cuộc đời. Lần đầu tiên tôi thấy mắt nó rơm rớm, nó bảo làm nó nhớ lại chuyện ngày xưa, rồi lúc nào cũng ủng hộ tôi tìm lại em.
Ở đây lúc rảnh rỗi, cuối tuần chúng tôi lại tụ tập lại chơi game đến sáng, rồi lăn ra ngủ. Không thì đi lên núi cắm trại, đi nướng đồ ăn. Nói chung cuộc sống cũng khá dễ chịu, thoải mái. Mỗi tội ở đây lớn quá, không cóxe đi thì mệt lắm, y như ở Việt Nam mà khôngcó xe máy là cụt giò. Tiếc là thằng nào cũng làm biếng, không có bằng lái, rồi thấy mấy đứakia lái xe hay bị phạt lung tung nên đâm ra nản.
Văn hóa phương Tây nó rất khác biệt, tuy không phải phân biệt chủng tộc gì, nhưng tấtnhiên chúng tôi không được hưởng lợi ích nhiều như người bản xứ, và đôi khi không được đối xử công bằng trong 1 vài trường hợp. Chuyện yêu đương thì nhăng nhít đầy ra đường, mấy đứa kia thằng nào cũng kiếm 1 em về ở chung. Từ lúc dọn ra với 2 anh chànglập dị kia, cái nhà bọn tôi lúc nào cũng chỉ có 3 thằng đực rựa ngồi chình ình ra 1 đống. Chúng tôi mỗi đứa 1 tính, thường xuyên cãi nhau. Chúng nó chỉ đồng quan điểm khi cùngnhau trấn lột thuốc của tôi thôi. Vãi hàng.
Nhiều khi nhìn cái cảnh đó phát nản. Bước vào nhà, thằng MC ngồi trên bàn, mắt dán vào màn hình, 1 tay rê chuột, tay kia gõ bàn phím lách cách. Thằng OD thì nằm trườn trên sa lông, cầm quyển anime mới xuất bản, gật gù theo tiếng nhạc cổ điển. Tôi thì không biết làm gì, không say mê game, không yêu nhạc cổ điển, đành lủi thủi ngồi hút thuốc.
Ban đầu thì không sao, 6 tháng, 1 năm, 2 năm rồi. Ngày nào cũng nhìn cái cảnh đó. WTF! ! ??
Thế là đành ra ngoài 1 mình, dạo này tôi lang thang khắp nơi. Hết lượn lờ ở trung tâm mua sắm, lại đi ngắm cảnh 1 mình, lủi thủi lên trường, lủi thủi về nhà, sống như 1 cái máy.
Bấy lâu nay tôi vẫn không có chút tin tức gì về em, tôi luôn nhớ đến em, nhớ khuôn mặt vànụ cười của em. Tôi ngủ không ngon giấc được, có vẻ vì hút thuốc lâu rồi nên người dần yếu đi. Nhiều đêm giật mình tỉnh giấc, đôi khi ước gì trước giờ là giấc mộng, chỉ là mộng thôi để giờ này em vẫn còn ở bên tôi như ngày nào. Tôi lại lẳng lặng châm lửa…
…
Một sáng nào thức dậy,
Ước gì quên được nhau.
Như tình là gió thoảng,
Như tình là chiêm bao.
…
Thế rồi cho đến 1 hôm, tự dưng tôi thèm cái cảm giác được say sưa, được giải sầu, vô thức đặt chân vào bar rượu đó và gặp được em, cômèo con ngang bướng của tôi – Tiffany.
Hồi 14: Không là gì cả.
Reng…reng…
Tiếng chuông điện thoại đổ dồn…
Holy shit ! Cái gì thế này?Tôi vươn người khỏicái chăn với tay lấy cái điện thoại.
“Hello…?”
“Giờ này mà còn ngủ à?Lười biếng thế?”
Tôi cố mở mắt ngước nhìn đồng hồ…
“Mới có 12 giờ sáng thôi nữ hoàng…Đêm qua thức làm assignment…Mới ngủ được chút là bị phá…” tôi cằn nhằn.
“Hôm nay anh rảnh không?”
Tôi suy nghĩ một lát, ừ hôm nay có lớp buổi chiều, mà cũng cuối tuần rồi, đằng nào ngày mai chẳng nghĩ, nhờ chúng nó điểm danh giùm cũng được. Để xem có chuyện gì đã.
“Hôm nay anh có lớp. Có gì không?”
“Thế hôm nay anh bận rồi à?” giọng em xìu xuống.
“Nghỉ cũng được. Mà có chuyện gì không đã?”
“Đi chơi…”
“Trời, để tối cũng được mà…”
“Không, bây giờ cơ.”
“Sao hôm nay sớm vậy, mọi khi mình toàn hẹn buổi tối mà?”
“Hỏi nhiều quá…Có đi không?”
“Vâng vâng, chưa gì đã gắt lên. Thế mấy giờ?”
“2 tiếng nữa nhé.”
“Trễ chút nữa đi.”
“Sao thế?”
“Nướng thêm chút nữa…”
“Không trả giá, đúng 2 tiếng nữa, không đến tôi dẹp anh luôn…” Em cúp máy cái rụp.
Lại là cái giọng điệu chua ngoa đó, đến phát mệt, dẹp thì thôi vậy, bộ cần lắm sao?
Tôi tiếp tục trùm chăn kín mít, định bụng ngủ tiếp. Nhưng nhắm mắt lại, tưởng tượng ra gương mặt giận dỗi của em khi tôi không đến, tôi chợt phì cười. Lết khỏi giường, tôi vươn vai mệt mỏi, 2 ngày ngủ được 5 tiếng, mai phải ngủ bù, không thì tiêu chắc…
…
Đến chỗ hẹn, tôi tìm mãi không thấy em đâu, định lấy điện thoại ra gọi thì bất chợt từ phía sau 1 đôi bàn tay nhỏ nhắn che lấy 2 mắt tôi lại.
“Tìm gì đấy?^^ “
Hóa ra em biết tôi đã đến và cố tình núp đâu đó, làm tôi tìm nãy giờ.
“Tìm người.” tôi mỉm cười đáp.
“Tìm ai?”
“Một cô mèo con đi lạc, chắc bị ai bắt cóc rồi.”
“Mèo cái đầu anh.”
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay em xuống, đưa lên môi hôn một cái, mùi nước hoa thoang thoảng thật dễ chịu.
Em rụt tay lại, xoay người ra sau tôi thấy em đang làm vẻ hờn dỗi. Đôi môi hồng xinh conglên nhìn muốn cắn cho 1 phát.
“Sao?Hẹn anh ra gấp thế có chuyện gì?”
Em không trả lời, vẫn làm cái vẻ mặt đáng ghét đó.
“Gì nữa đây nữ hoàng?”
“Anh trễ…6 phút.”
Tôi muốn té ngữa.
“Trời, làm gì mà tính từng phút ghê thế. Cho anh thời gian tắm rửa nữa chứ.”
“Không biết, xin lỗi đi.”
“Rồi rồi, xin lỗi mèo con. Sợ thật.” tôi đưa tay vuốt nhẹ má em.
“Đi thôi…” Vừa nói em vừa nắm tay tôi kéo đi.
“Đi đâu vậy?”
“Cứ đi theo em.” Em mỉm cười thật tươi.
Hôm nay em mặc 1 cái váy màu trắng tinh, để tóc xõa. Nhìn từ phía sau, mái tóc em bồng bềnh trong gió, váy áo phất phơ, cứ như là một cánh bướm trắng đang bay lượn giữa cánh đồng hoa. Tôi cảm thấy rạo rực trong lòng, hôm nay em đẹp lạ, vẻ đẹp ngây thơ đến khó tả.
Chúng tôi bước vào nhà hàng, kéo ghế cho em ngồi xuống, tôi hỏi:
“Hẹn anh ra gấp vậy chỉ để đi ăn thôi à?”
“Anh không muốn đi với em sao?” ánh mắt em dò xét.
“Không phải, chỉ là…”
“Thưa anh chị dùng gì?” cô hầu bàn cắt ngang lời của tôi.
Sau khi gọi món, chúng tôi tiếp tục nói chuyện. Tôi thường nói em cười rất đẹp, tại sao không cười thường xuyên hơn, cứ giữ cáivẻ mặt lạnh lùng kênh kiệu ấy trông thật khó gần. Mỗi khi như vậy em lại cong môi lên:”Kệ tôi. Không thích cười.” Nhưng hôm nay em cười thật nhiều, trông em cứ như là một bônghoa dưới ánh nắng ban mai, hồn nhiên, trong sáng.
“Sao hôm nay em cười nhiếu thế?”
“Không phải anh thích em cười à?” mắt em tròn xoe, nhấp nháy nhìn tôi.
Tôi vốn quen với ánh mắt lãnh cảm của em thường ngày, hôm nay nó thật khác lạ, nó khiến tim tôi đâp nhanh hơn.
“Không, anh thích lắm. Từ nay cười nhiều hơn nhé.”
“Em…chỉ cười với anh thôi…” đôi má em ửng hồng.
Bất chợt tôi cảm nhận được tâm hồn tôi đang dâng lên điều gì đó khác lạ. Con tim của tôi không phải là bãi cát vàng trên biển, dễ dàng in dấu nhưng cũng dễ dàng xóa sạch sau một cơn gió. Trải qua nhiều biến cố, sóng gió cuộc đời, nó trở nên chai sạn biến thành 1 tảng đá, trơ trơ trước nắng mưa cảm xúc, nhưng giờ đây lẽ nào nó đang được ai đó khắc lên những dòng chữ mãi không thể phai mờ???
Sau món tráng miệng, em nói nhỏ gì đó với cô hầu bàn, cô ta gật đầu rồi trở vào trong. Tôithắc mắc hỏi nhưng em chỉ tủm tỉm cười, làm tôi càng thêm tò mò hơn. Lát sau cô ta mang ra 1 chiếc bánh đặt xuống bàn, tôi nhìn dòng chữ trên đó:”Happy birthday to Alan.”Tôi sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình…Mấy năm gần đây, với tôi ngày này cũng bình thường như bao ngày khác, dần dần ngay cả bản thân mình cũng quên mất. Đang ngạc nhiên thì em cất giọng hát:
“Happy birthday to you, happy birthday to you…Happy birthday to Alan, happy birthday to you.” Em vừa hát vừa vỗ tay, đôi mắt tròn xoe, cái miệng xinh xinh, sao hôm nay em đáng yêu đến thế. Nhìn em tôi ngẩn người ra, đờ đẫn như thằng khờ.
“Này, thổi nến đi chứ. Sao nhìn chằm chằm người ta vậy?” vẫn là đôi m