n chẳng dễ chịu khi bạn trai cũ của mình lại bảo vệ kẻ khác mà không phải mình.
Nam đứng dậy, tưởng như máu nóng của hắn sắp trào ra, Vân bị đánh, điều đó không thể chấp nhận đước, nhất là trước mắt hắn. Vân lùi về sau, bạn của ả cùng Nam đứng dồn lên trên. Chuẩn bị đánh nhau to rồi!!!
Vân im bặt trước sự công kích dồn dập của Huyền và Ân, nói gì nổi nữa. Đan rất biết ơn vì nhờ Huyền và Ân, tình thế đã đảo ngược…Nhưng…
Đan há hốc mồm (mặc dù đang bị gã kia túm cổ) Đám người nào kiaaaaaaaaaaaa…???
“Brừmkkkk..” – Năm chiếc xe máy lao từ đường lớn ra, đỗ xịch cạnh Huyền. Toàn thanh niên cao to dữ tợn (mờ cũng đẹp trai ák!), chúng bỏ mũ bao hiểm, rút trong xe…TRỜI! Cái đó giống giống mã tấu.
“Ax ax. Hix, Huyền quen những người như vầy sao?
- Sao đây? Cứ tưởng bọn anh đến muộn. (một gã nhai kẹo cao su nói)
- Anh, phiền ghê, con kia gây chuyện với bạn của em.
- Ừkm, tiếc nhỉ. Xinh đó.
Vân bị bọn bạn Huyền nhạo một cách thê thảm. Đan được thả ra, cô chạy như bay về cạnh Huyền.
- Huyền!!! I love you. Làm thế nào cậu biết tài thế???
- Từ từ, tớ cho con cáo kia…và con hồ li cái một trận dằn mặt đã (đủn nhanh Đan sang bên).
Huyền, Ân và đám người nhìn bọn Nam khiêu khích. Đan hiểu ra, Huyền chẳng dễ chịu khi bạn trai cũ của mình lại bảo vệ kẻ khác mà không phải mình.
Nam đứng dậy, tưởng như máu nóng của hắn sắp trào ra, Vân bị đánh, điều đó không thể chấp nhận đước, nhất là trước mắt hắn. Vân lùi về sau, bạn của ả cùng Nam đứng dồn lên trên. Chuẩn bị đánh nhau to rồi!!!
“Reeng” – tiếng điện thoại của Đan cắt ngang dòng suy nghĩ.
- * Đan hả? Cô có sao không?*
Inh tay nhức óc vì tiếng thét, gã Jung Min ở đầu bên kia đang lo cuống lên.
- Gì? Tôi thì làm sao? (Đưa mắt nhìn Huyền và Ân, lập tức hiểu những người bạn “chim trĩ”của mình đã báo cho Jung Min).
- * Huyền nói cô gặp chuyện, chuyện gì? Cô ở đâu?
- Bình tĩnh, tôi…ổn. Giờ thì đang trong trường.
- * Trong trường hả, đợi tý, tôi đang ở gần đó…*
- Ừk. Nhưng anh mò ra đây làm gì.. (chu mỏ)
- ĐAN!
Đan quay ngoắt lại phía cổng, Jung Min đã đứng đó rồi. Hắn lo cho cô thật sao?
- Jung Min, vào đây. (Đan gọi)
Hắn đầy cổng chạy vào, hớt ha hớt hải như bị ma đuổi.
- Anh…
- CON GÁI CON ĐỨA CỨ ĐỘNG TAY ĐỘNG CHÂN LÀ SAO? (hắn nổi cơn thịnh nộ, mặc cho Đan đang nói dở) Thế có bị thương không? Có…mất miếng thịt nào không?
Hắn cuống cuồng kéo hai tay Đan, soi lấy soi để.
- YA! ĐỒ BIẾN THÁI BỊNH HOẠN!!! (Đá cho Jung Min một cú).
- Ax, khỏe thế mà bảo sắp chết đến nơi!
- Sắp…sắp chết?
- Huyền bảo với tôi:”Anh Jung Min, con bé Đan gặp chuyện lớn rồi! Nó sắp tan xác!”
- Ax. Ghừ…HUYỀN!!!
- Thế rồi Huyền cúp mấy mà chẳng nói ở đâu, tôi chạy dọc phố tìm nãy giờ. (thở phì phò)
- Ý, ừk nhể. (Huyền và Ân cười khúc khích)
- Anh tìm tôi thật ư? hix, (Vô cùng cảm kích). cứ tưởng anh giận không muốn nhìn mặt tôi…huhu
Đan lại gần níu áo Jung Min, khóc sụt sùi, trước những kẻ trố mắt ngạc nhiên.
- Này này…Cô điên àk! Buông.. tôi.. ra!!! (hắn ra sức đẩy Đan)
- Cho tôi xin lỗi mà. huhuhu. Anh đừng bỏ đi nhớ, tôi buồn lắm. Buồn thật đấy!
Đan òa khóc nức nở như trẻ con. Câu nói buột miệng của Đan làm Jung Min không dấu được sự thích thú. Hắn cười thật ranh mãnh, chẳng muốn đẩy Đan ra.
- Cô buồn thật hả?
- Ừk, vừa buồn vừa…nhớ! hix hix.
Huyền và Ân bịt miệng cười, Jung Min cũng muốn cười lớn nhưng phải cố kìm nén, hắn đang tranh thủ khai thác tâm lý Đan mà.
- Vậy…sao cô nhớ tôi?
- Ưmk! Đương nhiên vì thích…Ơ ? hả??? KHÔNG PHẢI!!!
Trong phút chốc Đan ý thức mình đang nói nhảm nói nhơ, lung tung lộn tùng phèo…^%*&*%$^$^*. Từ trạng thái ôm, Đan đầy mạnh làm Jung Min bật ngửa ra sau.
- KHÔNG…KHÔNG PHẢI…TÔI KHÔNG THÍCH ANH (gào lên)
- Ahahahahahahaha (bạn Đan phá ra cười trước thái đọ ngớ ngẩm “lạy ông tôi ở bụi này”của Đan)
- (hắn bò lổm ngổm dậy) nghĩa là cô thích tôi àk? (lamg mặt nghiêm túc nhưng không kém phần tí tởn!)
- KHÔNG PHẢI, ANH ĐIẾC HỞ ???
Đan hét rung chuyển cả ngôi trường, cô hạ màn bằng một đạp khiến Jung Min bất tỉnh (bực quá mà). Huyền và Ân lại được mẻ cười vỡ bụng.
Vân ngoài cổng nghe tiếng ầm ĩ, quay vào lườm Đan…
- N…NAM!Anh lại đây, hinh như…kia…Seo Woo Joong, là anh ấy!!! (hoảng)
Gã Nam vội bật dậy, kinh hoàng khi trông thấy Jung Min.
- Mau…anh ấy biến mất lâu nay! Em phải kéo anh ấy về với bác gái.
Vân lao vào trường, Nam giữ chặt không cho đi.
- ĐỪNG! Em nhầm rồi. Không thể là Woo Joong đâu, tỉnh lại đi (cố giữ chặt Vân)
- Anh đùa àk. Chính là anh ấy. Tuy trông không phong độ như trước kia.
- thôi đủ rồi. Em mê sảng hả. Bọn mày đứng đó àk! (quát bạn Vân) Đưa cô ấy đi!
Vân chưa kịp phản ứng đã bị Nam đẩy lên xe máy, lôi đi mất. Nam lảo đảo vì vết thương, hắn lại ánh lên sự bực dọc từ đôi mắt sâu thẳm.
- …Tạ sao, sao mày biến mất rồi lại xuất hiện?!
Giọng nói cay đắng, Nam nhìn Jung Min chằm chằm không rời. Con đường từ trường đến nhà Đan thật dài, cô sải bước cách Jung Min một khoảng xa, rõ ràng hắn không vui.
- …
- Anh…ngã…đau…lắm không? (rụt rè hối tội)
- Đau! (cáu bẳn)
- Xin lỗi (sụt sùi)
- Xin lỗi là xong hả?
- Không xin lỗi thì còn làm gì? (Đan vênh mặt, quên mất vai trò là kẻ có tội)
Jung Min càng tức hơn, hắn lừ mắt quay phắt lại nhìn Đan. Lúc này hai đứa đã vào đến cửa thang máy.
- Kia…kìa! Thang máy! (Đan chỉ tay trước khi thang máy tiếp tục hoạt động)
- …!!! (tóm lại là hắn bực không chịu được)
Hắn hầm hầm kéo mạnh Đan vào trong, ấn bảng điều khiển một cách tàn bạo.[Thề có chúa, thà anh ta gặm luôn cái bảng điều khiển còn hơn'>. Đan rảo mắt ngó nghiêng khắp buồng thang máy…và…
“OHHHHHHHHHHHNOOOOOOOOOOOOOOOOOO!!! Hix, sao thang máy có mỗi hai con người thế này! Trời ơi, hoàn cảnh gì đây!!!”
Đan ý thức được “bất an”tỏa ra ngùn ngụt từ Jung Min, cô lép dính vào một góc, run lẩy bẩy (chẳng biết sao lại run thế). Jung Min bỗng trở thành con quỷ dữ khổng lồ trước mắt Đan. () Đùng một cái Jung Min quay ngoắt nhìn Đan, cô giật bắn người.