Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi...Em Là Ai? - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
Snack's 1967
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi...Em Là Ai?

Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi...Em Là Ai?

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 2562

Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi...Em Là Ai?

(đả kích)

Đan lại tức điên lên, hắn dám nói móc Đan, cảnh tượng lãng mạn chuyển sang sự giằng co trong tích tắc.

Đan đẩy hắn ra để phát hỏa nhưng tay hắn giữ chặt đầu Đan áp sát vào ngực, tay kia nắm không để tay Đan buông áo hắn ra.

- Anh là đồ dê xồm (gầm ghè)

- Với em thôi (cười một cách thách thức)

- Ý anh là gì?

- Đừng có tỏ ra ngây thơ.

- EM MÀ THẾ ÀK.

Cả hai im bặt. Đúng là dở khóc dở cười.

- …Xin lỗi nha. Anh…sẽ không làm vậy nữa. Anh hiểu rồi. (giọng hắn thủ thỉ, hắn ôm thật chặt đầu Đan vào sát ngực hắn)

- Anh hiểu gì?

- Anh hiểu rằng em. chẳng có tý gì gọi là kinh nghiệm tình yêu cả! (nói tỉnh bơ) Anh hôn em mà em…

- CÁI GÌ???

Đan đẩy hắn không được, cú quá đạp cho hắn một phát – lần này không bỏ không được nhá! Hắn ôm chân loạng choạng, vẫn còn cười được àk!

- NHưng àm hành động của em đáng yêu lắm.

- Nà nà…Cấm nói linh tinh.

Hắn cưởi, cười khúc khích. Đan nhận ra hắn đã lấy lại tinh thần. Hắn chỉ vào Đan, nói rõng rạc từng lời từng chữ:

- Em chờ xem anh bắt em nói:”Tôi thích Jung Min”như thế nào! (tự tin)

- Ax! Anh điên rồi! Đầu anh có điện!

Bao nhiêu người đi đường là bấy nhiêu con mắt đổ dồn sự thích thú vào Đan. Đan muốn kiếm lỗ chui xuống. (Không có lỗ đành zọt đi kiếm chỗ trú ẩn). Đan chạy bán sống bán chết. Jung Min nhìn theo, ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Hey! Sẽ phải tốn công sức đây”.

Ngốc thật. đâu cần phải làm điều gì thêm nữa, bởi Đan vốn đã thích Jung Min rồi!

Tối đó Đan mò về bị hai bà chằn la gần chết, tên Jung Min công khai “kế hoạch cưa sư tử em”của mình. Lạy hồn! Hai bà chị còn hết mực ủng hộ nữa chứ. Chị em thế đấy.

- Sắp nghỉ hè chưa Đan? (chị cả hỏi)

- Sắp rồi, nghỉ từ…ngày mai!

- Thế từ mai tôi cũng xin nghỉ dài hạn ở công ty (Jung Min hào hứng)

- PHỤT…(phun hết thức ăn)

- Tôi muốn ở nhà với Đan (hắn đưa ra lý do bằng vẻ mặt ngây thơ vô đối)

Hai bà chị nhìn nhau, suy nghĩ, và???

- Được thôi!!! Hô hô. Công ty của tôi ổn định nhiều rồi mà. (nháy mắt)

- Đừng!!! Em cắn rơm cắm cỏ lạy các chị…

- KHÔNG! CỨ THẾ MÀ LÀM. HAHAHAHAHAHAHA.

Đan phát điên lên mất, gặp hắn trên 20h một ngày, lamg sao chịu nổi.

Một chiếc bàn ăn, 4 con người. Bên kia, 1 nam 1 nữ, kẻ cười kẻ khóc; Bên này, hai chị gái chụm đầu âm mưu tính toán:”Jung Min chính là cậu chủ nhỏ Seo Woo Joong của tập đoàn quốc tế T.A, hắn với Đan mà thành thì vẹn cả đôi đường. Khè khè!”

Thật là một bữa tối nhộn nhịp!

-

Sáng hôm sau, khi những tia nắng len lỏi vào đầu giường Đan, cô hé mắt tỉnh dậy, vươn vai…

- Dậy rồi àk?! (hí hửng)

Đan đưa mắt nhìn, hắn – vắt nửa người dưới đất, nửa người trên giường cô, nở nụ cười thiên thần chào ngày mới.

- AAAAAAAAAAAAA!!! (vớ cái gối đập Bộp vào mặt Jung Min) ANH LÀM GÌ TRONG PHÒNG TÔI???

Jung Min vội túm gối quẳng nhanh sang bên, chồm cả người lên Đan:

- Hihi, nhìn em ngủ. Đáng iu ghê.

- AX, XÉO!!! CÚT!!! BIẾN RA NGOÀI!!!



“Không xong rồi, mình phải tập khóa cửa phòng trước khi đi ngủ. Hắn nguy hiểm quá.” – ĐAn đánh răng và lên kế hoạch.

- Huyền nhắn tin bảo em đến nhà chơi đấy. (nói vọng từ phòng khách vào)

Ngay lập tức, Đan tông cửa phi ra, mồm còn đầy bọt kem.

- TRỜI!!! Ai cho anh xem trộm điện thoại của tôi?!!!

- Huk? (thản nhiên cẩm điện thoại của Đan) Àk, xem em có ngoại tình với thằng nào hok.

- Ax! (phun bọt ra sàn nhà) Trả tôi! Anh vừa vừa phải phải thôi chứ!!!111 (giật điện thoại lao vào phòng tắm).

- Weeee, nhớ không được ngoại tình với thằng nào đó, để anh biết là em phải mai táng nó luôn đấy. haha

Cuối cùng thì Đan cnugx hiểu rằng Jung Min “có ý”với cô, cô hạnh phúc chứ, vì cô thích hắn mà, thích nhiều hơn cô tưởng. Nhưng…kiểu quan tâm thái quá của Jung Min sẽ khiến Đan phải uống thuốc an thần mỗi tối, đặt bẫy trong phòng, thậm chí còn phải cẩn trọng khi nói chuyện với bạn nam (không thì Jung Min giết sạch, huhuhu).

Lát đến nhà Huyền chơi, không chừng hắn sẽ đòi theo, thế thì làm sao Đan nói chuyện với Huyền được???

- Đan àk? anh cũng muốn gặp Huyền (đã thay đồ gọn gàng từ lúc nào).

Ghừ, biết mà. Phải cẳt đuôi.

- A, đằng sau anh có…SÂU RÓM! (hét lên)

- Á…Đâu??? (nhảy lên ghế sa- lon)

Đan chạy nhanh ra ngoài khi hắn không để ý và khóa trái cửa.

“Hà hà! Yên tâm trong nhà đến trưa đi!”

Chuyện với hắn cứa như mơ vậy, sẵn tiện hỏi “kinh nghiệm”của sư tỷ Huyền. Đan đến gần nhà Huyền, bắt gặp Huyền đang to tiếng với một nhóm người lạ.

- Huyền, chuyện gì vậy? (Đan gọi)

Tất cả đồng loạt quay nhìn Đan. Thì ra nhóm người lạ là Vân và mấy con bạn.

- Mày im đi (Vân nói với Huyền rồi chạy lại chỗ Đan) Tao sẽ hỏi nó!

- Hơ! Mày tưởng mày có thể hỏi gì chứ?! (Huyền quát)

Vân chạy lại, nắm chặt hai vai Đan lắc lấy lắc để.

- Mày khai đi, mày dấu anh Woo Joong ở đâu? Mày là gì của ảnh? (hỏi dồn dập)

WOO JOONG? Tim Đan đập thình thịch.

- Woo…Woo Joong? (hất tay Vân chạy lại chỗ Huyền), mày hỏi ai vậy?

- ĐỪNG GIẢ VỜ NỮA. TAO NHÌN THẤY ANH WOO JOONG ĐI VỚI MÀY. MÀY CÓ Ý ĐỒ GÌ? (Vân hét lên)

Đan giật mình trước từng lời nói của Vân, Đan có quyền gì để giữ Jung Min bên mình? Chẳng có quyền gì cả. Còn Vân, cô ta là người quen của Cậu chủ Seo Woo Joong, xa hơn còn có thể là…người yêu cũ. Lòng Đan ngập tràn sợ hãi.

- Mày ăn nói biết điều chút. Bạn tao không quen Woo Joong Woo Jiec của mày (Huyền hét lại khi thấy Đan đang bàng hoàng)

- Tao không muốn gây sự với mày. Tao đến đây chính là để tìm Seo Woo Joong, anh ấy là của tao. TRẢ ANH ẤY LẠI CHO TAO.

Của ả ư. Huyền cũng khó xử, Đan và Huyền đang đuối lý trước Vân.

- Mày nhầm rồi, người hôm đó không phải Woo Joong, đó là Jung Min, anh ấy chẳng quen biết gì mày cả. (Đan cố phủ định)

- Mày thôi đi! Tao sống với anh ấy 4 năm nay, hình dáng ngang dọc thế nào tao còn không biết sao! Mày dài dòng nữa là ta cho biết tay đấy!

- Mày dọa ai, con hồ ky kia!

Đan cứ run rẩy, Huyền và Vân căng thẳng vô cùng. Đau quá, tim Đan đau quá,…người Đan yêu…Cô sắp để mất vào tay kẻ khác rồi ư? Đan đưa bàn tay lên gạt những giọt nước mắt rôi không ngừng trên má.

- Đan! Em sao vậy?

Giọng nói của anh, nó đã cắt ngang tất cả.

- Đan, em khóc đấy àk? (Jung Min hớt hải)

- Anh…sao anh ở đây? (ngạc nhiên)

ĐAn vẫn không ngừng khóc, bước mắt rơi một cách vô thức. Jung Min nhẹ nhàng kéo tay áo lau nước mắt, vỗ đầu Đan như dỗ trẻ con.

- Nín đi nào, có chuyện gì?

- WOO JOONG??? (Vân goi to)

Jung Min quay lại, sự bất ngờ hiện rõ trên mặt anh, anh vội buông Đan ra.

“Anh…nhớ cô ta sao???” – Đúng là anh rồi, anh ở đây cả tháng nay?

Vân tiến lại, điệu bộ của cô ta kiêu kì, như thể đang trách móc Jung Min. Anh vẫn kinh ngạc, không nói lời nào. Nếu giờ anh nhớ lại trước kia, Đan không tưởng tưởng cô sẽ ra sao nữa.

Vân bắt đầu nghi hoặc khi không thấy Jung Min phản ứng.

- Anh…sao vậy?

Huyền và Đan lặng người, câu nói đâu tiên của anh, vào lúc này, sẽ cho biết tất cả…

“Hãy nói gì đi Jung Min???”

- Hừ! Tôi không quen cô! (cười nhạt)

Cả bọn bạn Vân há hốc mồm, Vân như vừa từ hành tinh khác rơi xuống.

- Jung Min, anh…không biết cô ta thật sao? (ấp úng)

- Thật! Cô ta là người trong tấm ảnh phải không? Ờmk, sao anh chẳng có tý ấn tượng. Mà em nín chưa thế?

Vân tức lồng lộn trướ

1 .. 11 12 13 [14] 15 16 17 .. 105
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)