Jung Min kéo Đan đứng dậy, người Đan cứ mềm như động vật không xương sống, cô buồn ngủ đến nỗi chẳng muốn mở mắt.
- Ax, con nè cũng biết làm nũng àk? haha.
- Suỵt, khẽ mồm (Jung min ra hiệu)
Anh quàng tay Đan lên vai, nhè nhẹ cõng Đan ra cửa, đeo giầy và đi về.
- Êm quá, dễ chịu quá…(Đan cười hạnh phúc, nói mớ khi đang ngủ trên lưng Jung Min)
Cả hai bật cười ngặt nghẽo, Jung Min đi rồi mà Huyền vẫn đứng trước cổng nhà cười [như kỉu Tượng Nữ Thần Tự Do!'>
Đoạn đường về nahf Đan thật yên ả, Jung Min cong cô đi bộ trên con đường vắng. 9h tối. Từng cơn gió mát thổi là là mặt đất, bầu trời đầy sao sáng, ánh trăng làm con đường trở nên rực rỡ lạ kì. Đã rất lâu Đan chưa nhìn lại khung cảnh đêm đẹp đến thế, cô hé mắt, đầu vẫn tựa vai Jung Min…
- Lắc lư quá…
- Ax, tỉnh rồi hả. Xuống đi! Em nặng quá!
Đan trả đũa câu nói đùa bằng cách quơ quơ tay che mắt Jung Min, anh loạng choạng.
- Em đừng quậy nữa. Ai- shi…! Bỏ tay ra anh coi đường! (bực)
- …Sao kìa…(khẽ cười)
Đan ngước lên trời ngắm nhìn hàng vạn vì tinh tú lấp lánh khoảng trời xa xăm.
- Ừk, Sao đấy. Nhưng em đừng lên đấy nhá! Anh không đồng ý đâu. (Jung Min chu miệng)
- Hôm nay en mệt lắm nha…(thở dài)
- Hử? Ăn – chơi – ngủ – nghỉ mà cũng mệt àk?!
Đan lặng im, cô rúc đầu sát vào cổ Jung Min, anh chỉ cười, như thể anh cũng rất muốn Đan tỏ ra mềm yếu với anh.
- Em đang lợi dụng đấy àk?
- …
- sao thế? Lại ngủ chắc?
- Em mệt, hôm nay…chuyện Vân gặp anh đã rút hết sức lực của em rồi.
Mặt Jung Min lập tức biến sắc, anh khựng lại giây lát rồi bước tiếp trên con đường ngập tràn ánh trăng.
- Anh biết không, em sợ anh nhớ lại mọi chuyện sẽ bỏ em đi maast; em sẽ không được gặp anh mỗi ngày, không được nói chuyện với anh thường xuyên, không nhìn thấy anh, không nghe tiếng anh nói, không được anh che chở…Em sẽ đau lòng biết bao!
Jung Min vẫn bước đều, anh nghe Đan nói những lời mà anh chưa từng nghĩ đến, tâm trạng của Đan khiến anh ngập ngừng, xót xa vô cùng.
- Nhưng bây giờ anh vẫn ở đây, bên cạnh em, che chở em một cách ân cần trìu mến…Điều đó…thật là…may mắn…
Đan dầm thiếp đi trên bờ vai Jung Min, cảm giác bình yên kì lạ. Jung min vẫn bước đi, bước chầm chậm. Trông anh buồn bã, trầm ngâm suy tư điều gì đó. Đan chìm vào giấc ngủ, liệu cô có ý thức mình vừa trải lòng tâm sự với ai? Cô cung muốn làm người đó khổ tâm, dằn vặt chẳng kém. Anh ấy không biết sẽ phải làm gì để Đan trút được mối lo, bởi chính bản thanh còn không rõ anh sẽ thức dậy bao giờ.
Tương lai sao mà nhiều sự buồn bực thế, Đan không hề hiểu anh đang dần mơ hồ về quá khứ của Seo Woo Joong, về cô gái thiên thần anh thầm trân trọng.
Dẫu vậy, lúc này, giờ phút này, anh vẫn muốn nói với Đan rằng: “Anh sẽ không để em phải đau khổ,…”và…tận sâu trong trái tim…anh…còn muốn nói…rằng…
- Anh yêu em, mãi mãi là như thế! Tại quán Bar trung tâm thành phố, nơi Vân và mấy con bạn ngồi uống rượu suốt từ chiều đến giờ. Vân đã uống không biét bao nhiêu rượu, bao nhiêu ly đã bị Vân đập bể dưới sàn, tiếng nhạc xập xình inh ỏi…
- Vân! Thôi đi, uống thế đủ rồi! (Thu – một đứa bạn của Vân, tuy vẫn thường đi cùng Vân nhưng tình cảm hai người chỉ ở mức bình thường)
- Mày kệ tao (hất tay Thu), mày là cái thá gì.
- Mày im mồm, sao mày có thể ích kỉ thế chứ?
- Tao ích kỉ? Haha, Tao chẳng ích kỉ gì cả. Tao là một thiên thần, thiên thần mày hiểu chưa?
Thu tức giận giật chai rượu Vân đang uống.
- Mày cảm thấy thất bại và nhục nhã đúng không?
- Mày nói gì? (Vân sửng cồ với Thu)
- Mày chăng yêu anh Woo Joong một kí- lô thật lòng! Myaf gạ gẫm anh ấy chỉ để moi tiền mà thôi (Thu hét lên)
- Mày biết gia thế anh ấy giàu có, quyền lực; Woo Joong lại đẹp trai, phong độ, tài giỏi…Mày dụ dỗ anh ấy yêu mày, khi anh ấy mắc bẫy thì mày làm cao! Mày bắt ảnh mua thứ nọ thứ kia, abwst ảnh đèo đi đón về…Rồi vô cớ mày giận dỗi, bỏ đi với thằng khác trước mặt anh ấy. mày chà đạp tình cảm của anh ấy mày thấy mày có giá, nhưng còn anh ấy khổ sở thế nào mày biết không!
- Thu…
- Ừ đấy. có gì sai? Vì anh ấy thấy tao đẹp, anh ấy yêu tao thì phải chấp nhận thôi (giọng tỉnh bơ)
- …Giờ thì mày là kẻ bị bỏ rơi (Thu nhếch miệng) Mày thấy người từng chết mê chết mệt mình quan tâm con bé khác thì mày ghen tức. Mày là loại đáng khinh mà. Mày chẳng giữ ai nhưng cũng chẳng thả ai hết.
Vân bị nói trúng tâm can, ả nổi điên đập phá mọi thứ. Thu vẫn nói tiếp, hả hê trong lòng.
- Mày chẳng là gì với Woo Joong nữa rồi. Anh ấy còn không thèm nhìn mặt mày cơ đấy…
- IM MỒM NGAY!!!
Cả quán Bar như bất động trước tiếng hét chanh chua của Vân. Thu cười mỉa Vân một cách cay đắng rồi bỏ đi, Vân ngồi phịch xuống ghế, gầm ghè, nâng ly rượu lên.
- Đan ?! Mày tưởng mày cướp Woo Joong dễ thế àk. Những thứ của tao, đứa nào muốn cướp thì kết cục phải biến mất.
- Vân, mày có cần tụi tao cho con bé đó một bài học không?
Lũ bạn giang hồ của Vân tiến lại và ngồi cạnh ả. Đề nghị của chúng với Vân lúc này không phải ý kiến tồi. Vân quay ra, lại cái vẻ kiêu kì hợm hĩnh tự cao, ả vênh mặt hỏi:
- Chúng mày có thể làm gì?
- (cả bọn cười nghiêng ngả) Mày hỏi hơi thừa đấy!”Một vụ tai nạn đơn giản, chẳng ai nghi ngờ,…(một con bé nói giọng dửng dưng, tưởng tượng trong đầu)
- BINGO!!! Nó sẽ vào bệnh viện! HAHAHAHA…
Cả bọn cười điên đảo. Chúng cầm ly rượu cạn lách cách với nhau, hô hào vì kế hoạch rợn tóc gáy.
- Nếu chúng mày làm được? (Vân ngạc nhiên, thách thức)
- Mày hờ tin vui đi!
- …Mà nè! còn Seo Woo Joong? Nghe nói anh ấy đang ở bên che chở con nhỏ…
- Chúng mày không được động đến Seo Woo Joong. Anh ấy…rất đáng sợ. Hãy hành động khi không có anh ấy, trừ phi, chúng mày muốn bị rạch mặt, chặt tay (Vân nói nhỏ)
Cả bọn tái xanh mắt mũi khi nghe cái tên Seo Woo Joong và thành tích hắn có thể áp dụng với từng đứa.
- Có thật anh ấy đánh cả con gái không?
- Ừm. Chỉ cần làm anh ấy bực, cái mạng chúng mày tan như tro bụi luôn. Liệu mà làm!
Jung Min cõng Đan về, bế vào tận giường cô.[Xin đừng nghi gì đen tối. hờ hờ'> Sau khi trải chăn gối gọn gàng, Jung Min ngồi xuống và vén nhẹ tóc mái Đan, một tay vẫn nắm chặt tay Đan. Cô đã ngủ say, anh ngắm nhìn cô ngủ, đột nhiên anh nhớ ra việc gì đó…Jung Min miễn cưỡng buông tay, anh định sẽ hôn lên môi Đan kia, nhưng nhớ lại phản ứng của Đan…
- Hừ, muốn anh hôn nữa không dễ dàng đâu. Sẽ có lúc em khóc lóc…đòi anh hôn! (ấn nhẹ lên trán Đan)
Jung Min khép cửa ra khỏi phòng Đan, anh mên mê bên bàn máy tính. Anh bật googe, tìm thông tin về nhân vật Seo Woo Joong – bản thân mình trước kia. Hàng loạt trang wed hiện lên, quả là Joong rất rất nổi tiếng.
Jung Min chần chừ, anh băn khoăn xem có nên vào wed và phác họa con người quá khứ. Rồi anh cũng thở dài, sớm muộn anh cũng biết. Thông tin dài dằng dặc, Jung Min vừa đọc vừa bàng hoàng…
“Chíp- chíp!”
- Ư…
Đan nheo mày hướng lên cửa sổ đầu giường. Một màu vàng lấp lánh và rực rỡ, màu xanh mơn mởn của cỏ cây…Nắng, lại là một ngày chói chang như bao ngày!