- TV vẫn đưa tin tìm Seo Woo Joong nè (chi jhai vớ điều khiển bật TV)
Lại là một mớ những tin thời sự nhàm chán, chie có điều “TÌM CẬU CHỦ TẬP ĐOÀN T.A”đã vọt lên trang nhất.
- Kệ. Seo Woo Joong là tên nào chứ có phải Jung Min đâu mà lo.
Hai chị nhìn Đan đầy lo lắng, chuyện Đan và Jung Min ai cũng hiểu, rõ ràng Đan nằm trên đống lửa mà vẫn cố tỉnh bơ. Họ ăn tiếp trong im lặng, cái TV thì cứ nói xa xả chẳng dừng. Tiếng cửa mở…
- Hi. tôi về rồi (Jung Min tựa vào cửa cởi giày)
- Ừk. Ăn sáng nè (chị cả gọi)
- Mấy người chuẩn bị quần áo tư trang đi nhá!
- Hở? Đi đâu? A! Cậu đưa chúng tôi đi vòng quanh thế giới àk? (chị cả nhảy lên)
- Tôi đưa đi vòng quanh khu cao ốc! Sắp phải lao động chân tay rùi đấy.
- Là saoooooooo? (ba cái miệng đồng thanh)
- Nhà mấy người sống mà còn không biết hả. Hôm nay chủ nhật. TỔNG VỆ SINH KHU CAO ỐC. khà khà.
- trời…!!! (té xỉu toàn bộ) Bốn người lục tục thay quần áo, chị cả sẽ phải nghỉ làm hôm nay, dù gì cũng là việc tập thể, nên tham gia nhiệt tình. Hai bà chị Đan chẳng có tí tẹo “cảm hứng lao động”gì hết, uể oải chuẩn bị.
- Hừ…Cái quần bò thời trang của ta đâu rồi…
- Tốt nhất mặc áo dài tay, nắng to thể nào cũng sạm da đen sì.
- Lan, mi lấy cho ta cái xô góc tủ. Ta sẽ xách nước!
- MƠ ÀK?! Đây! Bà cầm chổi mà quết. Tôi sẽ xách nước.
- Ax. Chị mày ốm yếu mà mày bắt…quét sân àk!
…
7h sáng, dưới chân tòa nhà đã đông nghịt người dân, họ đều sống ở đây, rất vui vẻ khi lao động xã hội. Cách hai bà chị rắc rối không xa, Đan và Jung min đang quét lá.
- Ôi em mệt quá. Hix (than thở)
- Em lười làm việc nên mệt là đương nhiên (hăng hái)
Quả thật, cứ có dịp lao động nào trên trường là Đan lại trốn biệt tăm.
- Nè, bây giờ anh bỏ đi thì em se thế nào?
- GÌ??? (hốt hoảng)
- Anh đang giả sử.
Tự nhiên anh hỏi vậy, Đan chẳng biết trả lời lại anh, anh hỏi.. độc ác quá ~
- Thì cũng buồn thôi (nhe răng cười)
- Buonnf chứ không nhớ àk?
Đan im re, chuồn nhanh sang chỗ khác, đáng tiếc hành động không qua được mắt Jung Min.
- NÀY! CHẠY ĐÂU ĐẤY?
“Ax”
- Hơ hơ, có…có chạy đâu. Tại vừa nãy có…bọ!
- Bọ con khỉ! tính chuồn hả?!
- Sao anh kì lạ thế nhở? (Đan giãy nảy)
- em không sợ có ngày anh bỏ đi àk?
- Anh nhớ gì hả? (sửng sốt)
- Chưa nhưng anh chẳng thể quên suốt đời!
- Vậy…vậy…
- Hừ, chán em quá. Thôi. bây giờ anh hỏi đơn giản nhé: Em htisch ai chưa?
- HAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…(tim đập thình thịch)
- Em cứ nói đi (Jung min giục)
“Ôi đây có phải cơ hội gián tiếp bày tỏ với anh ấy không?” – nhịp tim tiếp tục tăng.
- Ê ê, cứng đờ người rồi hở? (Jung Min cầm chổi chọc chọc vào tay Đan)
- Àk, có…có…(lắp bắp)
- …Là ai?
- HAAAAAAAAA!!! (giật mình)
- Em bị say nắng àk? (bực)
- …Là…người quen!
- …Em thích thật lòng không?
Câu hỏi này như muốn Đan chứng minh tình cảm của cô dàng cho “người quen”đó. Đan thao thao bất tuyệt:
- Tất nhiên là thật lòng! Tuy anh ấy ngu ngơ, ngớ ngẩn, lại…biến thái, trẻ con (Đan đưa ắmt liếc trộm Jung Min – đang quay lưng với cô, cái chổi anh cầm kêu “CRẮC”một phát)…Nhưng mà, tôi thích sự dịu dàng ân cần của anh ấy. Sẽ chẳng có ai được một phần của anh! (lại liếc trộm, lần này thì Jung Min khá hài lòng, bằng chứng là anh cười mỉm và quét tiếp như thể cái chổi chưa nứt chỗ nào)
- Ừkm, vậy em có muốn nói một câu gì với anh ta không?
Đan bật ngửa người, sock! Jung Min đang muốn nghe một lời quan trọng từ cô sao?
- Nói một câu? (giả ngố)
- Ừk! Nói đi! (sốt sắng)
Hix, Jung Min cố ép đến khi nghe được mới thôi. Không ngờ câu bày tỏ thiêng liêng của Đan sẽ thốt ra khi cô đang…quét lá!!! Trớ trêu quá, mất cả lãng mạn. thích Jung min mà cứ toàn gặp phải tình uống quái đản: nụ hôn đâu (tuy đúng người) trong hoàn cảnh cứu kẻ sắp chết đuối; nụ hôn thứ hai (tuy đúng người) chưa được sự đồng ý cũng không cánh mà bay; Và lời Đan bày tỏ sắp được Đan thốt ra trong cuộc Tổng vệ sinh khu cao ốc. Tức điên lên được.
- Em không nói.
- TẠI SAO?
- Em sẽ njois khi anh ấy đưa em vào một nơi thật thật sang trọng, đèn nến lung linh, anh ấy ở đó, nói rằng “Anh hticsh em”. Khi đấy em cũng sẽ đáp lại rằng…(tưởng tượng viễn cảnh huy hoàng)
- Ừk, chả cso gì khó (anh phá ra cười)
- Là sao?
- Em chưa cần biết!
Jung Min vừa cười vừa chạy đi chỗ khác, cầm cái chổi nghịch nghịch, dường như anh đang rất vui. Như trẻ con!
- Jung Min, mở mắt được chưa? (Đan ngó nghiêng)
- Chưa được. Đi một đoạn nữa (anh cười khúc khích)
- Anh định làm gì?
- Hôm nay là ngày bao nhiêu?
- Ax, anh có nghe em hỏi không ???
- Em trả lời đi!
- Để coi.. ờ.., hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ? (ngu ngơ)
- ôi trời ơi! em cứ như người yêu của Tác- Zăng ấy!!!
- Thế anh phải là Tác- Zăng rồi! Hì hì (nói nhỏ)
- Gì?
- Không có gì. Thế hôm nay là ngày bao nhiêu?
- thứ 5, ngày 17, tháng 6. Em nhớ kĩ ngày này nhé.
- Tại sao?
- Vì hôm nay là ngày em sẽ có bạn trai hỉu chưa? (anh chu mỏ)
Đan thót tim khi nghe từ “bạn trai”anh nói. Nghĩa là…anh sẽ làm một việc gì đso…thay đổi mối quan hệ của anh và cô cả tháng qua. Cô lặng im bước tiếp theo anh, anh dìu cô từng bước, từng bước một…rồi âm thanh kì lạ phía xa len lỏi kẽ lá vọng lại tai Đan.
- Có người ở gần bìa rừng thì phải?
- ???…Thế àk? Anh không để ý, chắc là người đi đường.
-
Quả nhiên trên mép đường vắng vẻ, đỗ cạnh chiếc xe bống loáng của Jung min là hai chiếc xe máy. Động cơ của chúng còn chưa tắt, tiếng ầm ì lan xa.
Cả thảy là 3 đứa, 2 nữ, 1 nam. Hai đứa con gái đèo nhau còn tên con trai đi riêng, hắn đội mũ bảo hiểm kín mít, người hắn bóng loáng vì bộ đồ da.
- Anh ấy vào bìa rừng làm gì nhỉ? (một đứa con gái nói, nó bước đến trước đèn xe nhòm vào – chính là nhỏ bạn Vân ở quán bar)
- Theo dõi cả ngày mà không thấy cơ hội ra tay, Seo Woo Joong kè kè bên con ranh đó (một c