“Brừm” – hắn lao vọt với tốc độ chóng mặt, xém chút Đan ngã ra đường.
“Têb điên sa lộ này, anh muốn tôi chết vì khó thở hay chết vì sợ???”
- Anh đi xe đạp cơ mà? (hét lên)
- Tôi đi xe máy. Cô nên cám ơn thằng bạn khỉ gió hôm đó đã cướp xe tôi đi đua và biến nó thành đống sắt vụn. Nhờ vậy cô mới được đi ké tên cái xe đạp duy nhất đời tôi!
- Thảo nào anh cứ đi lững thững. Anh đi xe đạp không vững chứ gì?! (há mồm cười to giữa đường, tý thì té)
- Giờ không phải lúc cười đâu (Nam bị Đan chọc lửa cháy ngùn ngụt)
- Hix (im re) Nhưng mà đi đâu?
Hắn lặng người một lúc lâu rồi zồ ga hết mức có thể.
- Đưa cô đi gặp Seo Woo Joong!
- SEO WOO JOONG??? làm sao anh biết chỗ? Anh ấy sao rồi?
- Mẹ hắn thuê chuyên gia nổi tiếng bên MĨ về điều trị. Hắn đang bình phục.
- BÌNH PHỤC Ư??? NGHĨA LÀ.. CÓ THỂ CỬ ĐỘNG???
- Phải. Hắn tỉnh rồi. Sức khỏe 6/10.
- Không thể nào! bác sĩ nói anh ấy sẽ sống thực vật suốt đời.
- Ông ta nói không sai đâu. Chỉ có điều ý chí của bệnh nhân kích thích não bộ hoạt động, cộng thêm sự hỗ trợ chính xác của chuyên gia thì có thể thay đổi. Vậy thôi.
- THẬT LÀ ANH ẤY ĐÃ KHỎE LẠI.. (Đan bật khóc)
- …Xem ra cô cũng thật lòng với hắn. Tôi không tìm nhầm người rồi (giọng Nam đầy mưu tính)
- Nhanh lên nhanh lên!!! Tôi muốn gặp anh ấy! (Đấm bình bịch và lưng Nam)
- Ax, con nhỏ này. Ngồi yên!
“Hồi hộp quá, sắp được gặp lại Jung Min, mà còn là 1 Jung Mni hoàn toàn bình thường nữa”.
Đan khóc nức nở, Jung Min của cô có thể nói và cử động, anh ấy sẽ ở bên cô, cười với cô ân cần trìu mến…Àk. Đan sẽ kể cho anh biết 1 tháng qua cô đã khổ sở chăm sóc anh trong bệnh viện, cấm anh không được làm những chuyện nguy hiểm đến bản thân anh nữa.
Suy nghĩ này chưa hết thì suy nghĩ kia đã ập tới, Đan rối rít lên, đầu óc quay mòng mòng, như thể cả thập kỉ Jung min mất tích vậy.
- Đến rồi!
- Hả? Đâu?
Nam đỗ xe vào mé đường, Đan nhảy tót xuống và tháo cái mũ bảo hiểm, ngó đông ngó tây, trông trời trông đất.
- anh đưa tôi đến đâu thế này???
- Bệnh viện của tập đoàn T.A, hắn đang được điều trị trong đó. (Nam gỡ cái mũ bảo hiểm, vừa nói vừa nhìn vào tòa nhà đồ sộ 17 tầng trước mắt)
- Ax, bệnh viện riêng nữa àk (choáng ngợp) Giả anh cái mũ, tôi vào tìm Jung Min đây! (ném trả Nam và lao thẳng vào tòa nhà)
- Yaaaaaaaa…Cô điên àk. Đứng lại Yaaaaaaaaaaaaaaaaa (Nam hét)
- Huk? (ngơ ngác)
Nam phóng xe vào bãi đậu rồi chạy lại chỗ Đan,hắn xách ra 1 túi đồ nhỏ.
- Hở??? Ak ak, quà vào thăm Jung Min của anh đấy hả? Hì, lắm chuyện quá (cười khúc khích)
- TÔI MÀ PHẢI THĂM THẰNG ĐÓ ÀK (nổi điên) Cô tưởng đây như bệnh viện bình thường chắc?! Có thẻ không mà tự nhiên dữ vậy?
- Thẻ? Rắc rối thế.
- Đội cái này vào (Nam móc túi ra cái mũ vải chụp lên đầu Đan) Đeo cái này! (Móc tiếp một cái kính thời trang banana) Khoác cả cái này nữa! (cuối cùng là 1 chiếc áo sơ- mi của oy). Hừm. Cô mặc quần jean là được rồi.
- Ax ax, anh trình diễn thời trang cho tôi àk. (giãy giụa, gỡ hết đồ ra)
- Ngốc. Cô phải cải trang giống bạn tôi thì tôi mới đưa cô vào được chứ (Nam lại đội nguyên lên người Đan)
- Ý anh là trông tôi ăn mặc không hợp với đẳng cấp của anh hảaaaaaaaaa? (gào ầm ĩ)
- Còn phải hỏi sao. Bực với cô quá đi!
Nam rảo bước vào bệnh viện, Đan vắt giò đuổi theo.
“Á. Sao chân hắn dài knih hoàng thế?”
Nam đưa tấm thẻ màu đỏ cho mấy gã bảo vệ, tấm thẻ được quét qua hệ thống vi tính nhận dạng. Xem chừng gã Nam cũng chẳng đơn giản tý nào.
- Cô bé đó là ai? (1 tên bảo vệ lừ mắt)
- Bạn tôi! ĐỨNG ĐÓ LÀM GÌ, VÀO ĐÂY.
- Vângggggg
Bênh viện rộng gấp 2 bệnh viện chỗ Đan. Đay có lẽ là bệnh viện tiêu chuẩn 5 sao.
- Nam. Anh có thẻ àk?
- Cô không cần quan tâm.
Nam dẫn đan lên tầng 2, dừng ở đầu hành lang, Nam dặn Đan:
- Seo Woo Joong ở phòng 409, cô vào đi. Tôi đợi ngoài.
- Ơ. Anh vào cùng với tôi…(nài nỉ,)
- Tôi không muốn gặp hắn! Cả 3 thằng bệnh đó nữa!!! (Nam quát Đan tới tấp)
- …Thế tôi vào đây…(mếu máo)
- Ừk vào đi! (quả quyết)
Đan rón rén tiến lại căn phòng, cửa phòng mở, tim Đan muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, ngay cả cô cũng không tài nào giảm nhẹ tiếng thình thịch trong người. Đan khựng lại trước cửa, nhắm chặt mắt, lấy tất cả bình tĩnh. Cô sẽ được gặp Jung Min!
Đan thập thò sau cánh cửa nhìn vào trong, tiếng 3>4 người đang rôn rả cười đàu. Đan lại căng mắt tìm Jung min, vểnh tay nghe ngóng.
- Tớ biết mà, cậu sẽ không dễ dàng chết đâu. CÀ RỐT IU QUÝ CỦA TỚ (Tiếng Tuấn inh ỏi, hắn nhảy bổ vào ôm Joong trên giường bệnh)
- Thằng điên này. Đã nói cấm gọi Cà Rốt cơ mà??? (Joong quật mạnh cái gối vào mặt Tuấn=>> Tuấn bò ra sàn!)
- Haizzzz nó nhớ cậu lắm đó. Ngủ cũng: “CÀ RỐT”, đánh răng cũng “CÀ RỐT ƠY”, ngồi ăn cũnglại “ĂN NGON NHA CÀ RỐT”…(Trung và Chi xướng ca bài Cà Rốt)
- Các cậu không biết làm thế nào để nó hết kêu àk.
- Ngay bọn tớ cũng lo đứng lo ngồi ấy chứ. Phải hiểu cho hắn.
- Anh ăn táo đi! (Vân bê đãi táo lại giường, cười như một cô bé hiền lành)
- Ừk, anh sẽ ăn sau.
- Wầy, KIệt nhà ta hạnh phúc quá ha, được người đẹp cơm bưng nước rót. (Trung cười khùng khục. Vân tỏ ra ngại ngùng…)
- Cô bị tâm thần phân liệt đúng không! (Tuấn mắng)
Vân tức ra mặt nhưng đang diễn vai cô bé dễ thương, ả đứng yên, không dám ho he nửa lời.
- Không phải sao. Trước kia cô ta tốt với cậu thế àk. Đùng 1 cái biến thành người bạn gái chu đáo hiểu biết, không phỉa bị tâm thần phân liệt thì thần kinh cũng bị co giật!!!
Tuấn lườm nhanh Vân, hắn dứt lời là hùng hổ xông ra đạp của bỏ đi.
- Cô ở đay từ nãy hả. Xin lỗi cái mũi nha! Có sao hok? (Tuấn kéo tay Đan vào phòng, xem cái mũi đỏ với thái độ chòng ghẹo)
- Đừng mà…(Đan chống cự)
- ĐAN???!!! (Trung và Chi nhìn thấy Đan cũng rất thích thú)
- Ch..ào…Hix (Vội che mặt)
Đan bị 3 gã thi nhau kéo, nhủ thể cô là vật triển lãm cần đưa ra ánh sáng để chiêm ngưỡng. Jung min của Đan – anh đang ngồi trên giường, nhìn cô bằng ánh mắt mà trong mơ cô cũng không tưởng tượng được. Lòng Đan bỗng nhói đâu như bị dao đâm, anh cách Đan chưa đầy 1m vậy mà dường như Đan đã không còn với tới anh nữa. Bầu không khí im lặng, 3 gã nhìn Đan run rẩy thì cũng tắt cười, hiểu được rằng…Đan nghe cuộc nói chuyện, rằng Đan biết Jung min của cô đã bị thây thế bởi Seo Woo Joong xa lạ. Ả Vân hoảng hốt, ả chẳng buồn giữ hình dạng người của mình nữa.
- Con ranh kia. Ai cho mày vào đây. Cút ngay.
Đan vẫn rưng rưng đôi mắt về Joong, Tuấn nhận ra hành động sai lầm khi kéo Đan vào. Ba gã nhẹ nhàng đẩy Đan ra ngoài.
- Đi nào, Đan. Cô…sẽ bị tổn thương thêm mà thôi (Trung đặt tay lên vai Đan vỗ nhẹ, kéo cô ra cửa)
- Đừng nhìn nữa! Đi nào (Tuấn che mắt Đan, ngay lúc 2 giọt nước mắt trào xuống má)
- Đan!!! (Chi lấy hết sức kéo mạnh cô ra ngoài, hắn hiểu Đan đã không thể chịu đựng được cảnh tưởng trước mắt)
Thì ra 3 gã trông quậy phá là thế nhưng thực chất là những kẻ rất tam lý và sâu sắc. Đáng l