Bóng của đoàn người hiện rõ trước hành lang, 3 chị em bất ngờ, bóng 1 người phụ nữ khựng lại ngay chính giữa cửa phòng Woo Joong, cả đoàn người cũng dừng lại. Người phụ nữ sang trọng quý phái với khuôn mặt lạnh như đá tảng đáp ánh nhìn khiến 3 chị em Đan phải nể sợ, rồi bà ta thư thái nện từng bước bằng đôi guốc 12 phân, xăm xăm vào phòng.
- chủ tịch, đúng là phòng này (người đàn ông phía sau cung kính)
Bà ta rảo mắt lườm 1 vòng, trước sự ngất ngây của 3 con vịt.
- Các cô đã chăm sóc Woo Joong thời gian qua sao? (người phụ nữ hỏi, bà ta nở nụ cười hài lòng)
- Vâng…(đồng thanh) Bà là…?
Bà ta không nói gì, bước tới giường Joong, nét đau khổ tận cùng lộ ra khi bà ta vuốt nhẹ mái tóc Joong. Căn phòng im lặng…Cho đến khi:
- Cô ơy??? Tìm thấy Woo Joong rồi ạk???
Một thanh niên cao ráo, khuân mặt khả ái. hớt hải chạy xộc vào phòng, chen qua hàng người đông nghịt.
Ngoài cửa lại suất hiện thêm hai thanh niên nữa, cũng lo lắng chạy lại giường.
- ôi,3 anh đẹp trai kute quá (chị cả xịt máu mũi)
- Ngang ngửa Joong còn gì! (chị hai tí tởn)
- Tìm thấy Joong rồi, Vân nói không sai (gã có khuôn mặt thông minh nói)
- Thôi đi Jun, đừng có kêu khóc (Đá cho gã vào đầu tiên một cú) Bồ cậu chưa chết đâu. (gã có khuôn mặt xinh đẹp chu mồm)
3 gã sừng sổ ẫm ĩ, người phụ nữ vẫn nhìn vào Joong chăm chăm, trầm tư.
- NHỨC CẢ ĐẦU. CÁC NGƯỜI CÓ IM MỒM KHÔNG.
Lập tức trong phòng chỉ cong tiếng muỗi vo ve, tiếng hét của Đan là âm thanh với tần số vượt ngưỡng người thường có thể chịu đựng. Gã khả ái (hình như tên Jun) nhảy tới chỉ vào mặt Đan mà hét.
- Cô là con nào? Bồ mới của Cà Rốt hử? Bước qua xác ta đã nhá!
- Thế các người là ai mà hỏi tui?
- Danh tiếng bọn ta còn có đứa thiểu năng không biết sao. (Jun cười khùng khục làm rợn sống lưng – chẳng ai hỉu kỉu cười đó là gì>O ? (giả ngố)
Nam chỉ im lặng chờ đợi, trông hắn chẳng có gì là thoải mái.
- Àk, anh ấy…định tự tự ở hồ.
- Chắc vụ đấy nó đau lắm (Nam nói như để hắn nghe thì phải)
- Vụ nào?
- Thế hắn hứa cho cô tiền và 1 buổi hẹn hò để giả làm bạn gái hắn hả?
Đan đập rầm xuống bàn, hắn bất ngờ, học sinh bên ngoài thì kinh ngạc. Trước Đại Ca trường àm Đan vẫn giương oai!
- ANH MỚI LÀ LOẠI NHƯ THẾ, CÁI ĐỒ CHẾT VÌ GÁI ĐẸP. NHÌN LẠI MÌNH ĐI.
- Cô…(Hắn bị Đan mắng, thật là kỉ lục mới trong từ điển của hắn. Nhưng không hiểu sao Nam hơi chùn trước sự áp đảo của Đan)
- TÔI NÓI CHO ANH THỦNG TAI NHÁ: JUNG MIN CỦA TÔI ÂN CẦN DỊU DANG, TUY CÓ HƠI DÊ NHƯNG NHẤT ĐỊNH KHÔNG SAO ĐỌA NHƯ CÁC NGƯỜI ĐÂU.
- Jung min? Tôi hỏi Joong thì cô nói thằng Jung Min nào đấy?
- NGU QUÁ. JUNG MIN LÀ SEO WOO JOONG; SEO WOO JOONG LÀ JUNG MIN HỈU CHƯA? (có ma mới hỉu!)
- Cô, cẩn thận tôi cho khỏi nói lun đó (ánh mắt hình viên đạn – thật khủng bố)
- Hơ, vâng, em..biết tội rồi ạk…(sợ dựng tóc gáy)
Nam tức xì khói, tạm thời hắn im lặng để không nổi điên. Đan ngồi co ro, câm nín. Thế rồi 1 tiênasg hét khản đặc ngoài cửa chĩa vào.
- 2 em kia! Vào lớp rồi!
- Thầy. thầy ơy (Đan sung sướng khi có người cứu cô thoát khỏi con cáo già nguy hiểm khôn lường)
Nam quay ra nhìn ông thầy, ánh mắt sắc nhẹm, thầy cũng phải bủn rủn chân tay.
- Em.. em Nam, về khối 12…đi.. em…
- Thầy ơy, hắn không cho các bạn vào lớp. Thầy mau tống cổ hắn ra ngoài (Đan chạy lại chỗ ông thầy, mách lẻo một cách trắng trợn)
- Đứng lại (Nam kịp túm áo Đan, hắn đứng dậy) Thưa thầy, em và con bé này có tiết học.. ngoài trời, xin phép thầy. (phong cách của học sinh gương mẫu)
- CÁI GÌ??? KHÔNG PHẢI THẾ THẦY ƠY, THẦY ƠY!!! (cố gắng chạy)
Cô lập tức bị Nam kéo xềnh xệch ra cửa, học sinh và thầy giáo chỉ biết đứng nhìn bởi không ai muốn chuốc họa vào thân. “Thượng lộ bình an, tạm biệt Đan”.
- Huhu. THẦY ƠY KÍU EM ZỚI…
Nam ra 1 quán gần trường, nơi hắ vẫn gửi tạm cái xe máy. Nam tung cho Đan cái mũ bảo hiểm.
- Đội vào đi! Đừng làm tôi mất thời gian. (Nam cài chốt mũ, đạp chân chống, khởi động xe)