Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi...Em Là Ai? - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
Duck hunt
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi...Em Là Ai?

Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi...Em Là Ai?

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 2610

Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi...Em Là Ai?

gặp Hương – Đan đang đứng nhìn hắn một cách khó hiểu.

- A!!! Mấy người đi đâu??? Định trốn chứ gì!

Chưa để 2 con bé nói lời nào, 3 gã đổ xô đến đủn cả lũ vào sân đa năng. Hương vẫn còn bất ngờ, xem chừng Kiệt không tồi tệ như Hương nghĩ, ít nhất các gã đã không coi thường tình cảm của Hương – Đan – Tùng giành cho các công ty. Bốn gã đáng ghét làm bao nhiêu người được phen thót tim, kẻ phải nói “Định trốn chứ gì?”vốn dĩ phải là Hương – Ân – Đan…

Thiệt tình, cái bọn du học sinh Hàn Quốc này! Hết thuốc chữa!

Sự xuất hiện của Kiệt và bạn trong Sân đa năng đã làm nóng bầu không khíse lạnh mùa đông. Giáo viên thể dục của Hương sống ở gần trường, Hương đã mời bà ấy trong vai trò Ban Giám Khảo cuộc thi.

Toàn bộ đèn Sân đa năng bật sáng trưng, đường đua rõ ràng như ban ngày. Thì ra vẫn còn trên dưới 20 học sinh lán lại xem trận đấu, họ đứng quây sát lưới bảo vệ Sân, rải rác trên hàng ghế khán giả và quan sát.

Trong lúc đợi nhóm Hương thay đồ, Kiệt và mấy gã tranh thủ khởi động. Mấy ông HLV kè kè bên cạnh, nào là “khi chạy cần phải điều hoà sức, chân tay phối hợp…”Trung cũng ca cẩm lại bằng bài “thấy chưa, đã bảo chuẩn bị chế độ ăn riêng biệt, thằng Tuấn đang đau bụng ngồi toa- lét kia kìa…”. Kiệt cởi áo khoác vắt lên tay đứng chờ dưới bóng vòm che khu dự bị. Tiếng chuông điện thoại réo to, bóng tối cứ mờ mờ ảo ảo làm hắn chẳng buồn nhìn tên người gọi đến.

- Alô? Đứa nào đấy. Tao đang bận rồi…

- Anh yêuuuuu…

Kiệt hốt hoảng chìa cái đt ra chỗ sáng mà căng mắt nhìn tên người hiển thị: VÂN.

- *nuốt nước bọt* Vân…Vân àk? Có chuyện gì vậy em?

- sao thế. Không có chuyện thì không gọi cho anh được saooo *luyến dài câu nói*

- Hix…*sởn da gà* Anh đang bận, lúc khác nha. Anh cúp máy đây.

- Á Đừng!!! Emđangởsânbay!!!

Tiếng hét níu kéo của Vân làm loa đt rung muốn bật tung khỏi vỏ, 3 thằng bạn cách đó 1m cũng nghe không sót từ nào. Kiệt đang nhấp nháy mắt, ngoáy ngoáy lỗ tai kiểm tra màng nhĩ thì Tuấn đã nhào bổ tới, giật đt của Kiệt và hét lại Vân vs tần số tương đương:

- Yaaaa. Mày sang VN ý hả. CÚT!!!

- Huk? Đứa nào đớy *đổi giọng chợ búa* Thằng Tuấn BD phải không???

- Cái gì. Mày.. mày bảo ai BD???

Trung đã giật được cái đt trước khi Tuấn múa may tay chân chuẩn bị gào tung hệ thống loa.

- Vân àk. Em sang VN muộn đấy, Kiệt ở VN được 2…

- Đừng. Đừng. *Kiệt rối rít “Suỵt, suỵt”để Trung thôi nói*

- …Kiệt sang VN được 2 tuần rồi *Trung hiểu ý Kiệt nhưng vẫn quyết định nói tiếp 1 cách phũ phàng*

- Hả, 2 tuần? Không phải 3 ngày sao? Gruuu…

Kiệt ôm cây cột quay 1 vòng, ngã vật ra ghế, hồn bay phách lạc. Thế là xong. Trung vừa đưa Kiệt lên thớt. Chắc chắn khi gặp lại Kiệt, Vân sẽ xé xác Kiệt vì dám nói vs ả hắn ở VN mới có 3 ngày (thực tế thì đã ở VN 2 tuần). Trung cười khúc khích nhìn Kiệt khóc lóc tỉ tê, lâu lâu trêu Kiệt một tý lại thấy hay hay! Trung phát hiện ra mắt Kiệt lúc này có cấu tạo khá là giống máy chém thì phải ?!!

- Giờ mà lên máy bay, tầm trưa mai là tới VN nhỉ?

- Ừk. Kiệt và 3 anh sang VN mà chẳng nói vs em. Thế Kiệt đang ở đâu? Làm gì? Đi vs ai? $%^%#%$…

Cuộc đàm thoại xuyên quốc tế kéo dài 7 phút, Trung rất trung thực và tỉ mỉ. Vân hỏi gì Trung trả lời ấy, tường tận đến chân tơ kẽ tóc: chỗ ở của Kiệt, Kiệt học ở đâu, Kiệt học phòng nào…

Kiệt nghe mà chỉ muốn nhảy tới song phi cho Trung vài cú.

- Này, trả đt cho cậu. Vân lên máy bay sang VN rồi *Trung cười tự mãn và đáp trả đt cho Kiệt*

- Ghừ. Mi ăn cái gì của Vân mà trung thành thế hả Trung?

- Tớ ák. ăn cơm của cậu! Nhưng lại trung thành vs Vân! Vì trêu cậu rất là thú vị. Hố hố *sau trận cười khả ố, Trung lủi nhanh*

Kiệt phụng phịu giãy đành đạch trên ghế, khóc lóc than sầu. Vân sang VN. Vậy là ngày tháng tự do của Kiệt sẽ chấm dứt.

- Kiệt. Qua đây!!! *Đan lên tiếng khi thấy Kiệt cứ giãy giụa như con tôm tươi*

Tám người đã thay xong trang phục và đứng ở vạch xuất phát. Trang phục của nhóm Hương màu trắng (quần dài, áo dài tay, có áo khoác), nhóm Kiệt là trang phục đỏ đen (áo ngắn tay, quần thể dục).

- Hai đội phân người ra đứng các chặng đi chứ?! *cô giáo thể dục – vị giám khảo duy nhất nhắc nhở*

Lập tức 4 gã lại rộ lên 1 cuộc tranh luận sôi nổi.

- Trung, tớ vs cậu chạy chặng 1, chặng 2 *Kiệt quay ra bàn bạc vs Trung*

- Ý hay đấy *Trung tán thưởng* Tuấn, cậu chạy chặng 3.

- Há? Ôi tớ chạy chặng 3 à. Hê hê *hồi hộp*

- Bọn mi có chắc muốn ta chạy chặng cuối không? Chắc chắn bao nhiêu phần trăm? *Chi ngờ vực*

- Chi! Mi chạy không ra hồn thì…!

- …

Trong lúc 4 gã đang phân công nhau, 4 đứa con gái chỉ lẳng lặng đứng nhìn. Hương túm tụm cả bọn lại:

- Nghe này. Chúng ta có cơ hội thắng rồi.

- Sao cơ?

- Chạy chặng cuối quan trọng nhất mà lại giao cho gã Chi. Các cậu thừa biết gã Chi không có tinh thần chạy mà.

- Ôh *cả bọn quay nhìn Chi như nhìn miếng mồi béo bở*

- Tớ chạy chặng cuối cho. Các cậu tự phân công nốt đi.

- Weeee…Hương…

Hương chạy một nèo đến tận chặng cuối, thong dong bước vào vị trí, trước 2 con mắt ngây thơ cuả Chi.

- Cô làm gì hả? *Chi khom người chống 2 tay nhìn Hương khó hiểu*

- Huk? *hất tóc* Chạy chứ làm gì.

- Xì…*cười đểu* chân ngắn mà bày đặt chạy vs tôi cơ đấy.

- Ngắn thì sao *tức* Để xem chân dài thì làm nên trò trống gì!!!

Chỉ 1 câu nói Hương đã làm Chi phải tắt cười, toàn thân Chi bắt đầu nóng lên vì nộ khí. Không hiểu Hương sống bắng gì mà nhìn mặt Hương…ghét thế? Ghét từ đầu tới chân! Cứ thấy Hương là ghét!…

Tóm lại hiện giờ Chi ghét những gì liên quan đến Hương! CĂM THÙ VÔ ĐIỀU KIỆN!!!

- Làm sao đây, làm sao đây??? Kiệt…chạy chặng 1 *Ân rối rít*

- Có gì mà rối lên thế. Tớ chạy chặng 1 cho *Huyền đang hùng hổ lao tới vị trí chặng 1 thì cánh tay bé nhỏ uy lực kéo dội Huyền về sau*

- Hì. TớchạyvsKiệt!

Đan lóc chóc chạy tới bên Kiệt – hắn vẫn ngáp ngủ uể oải. Đan liếc qua Kiệt, nhìn thấy đôi mắt, đôi môi, cái mũi của Kiệt là Đan lại tràn ngập trong lòng cảm giác yên tâm. Kiệt vẫn còn đây, chỉ là Kiệt xa rời Đan một thời gian, Kiệt không biến mất. Nỗi nhớ của Đan đã chuyển thành nỗi ám ảnh từ lúc nào…

Kiệt giờ mới ý thức đến con bé vs chiều cao chưa tới cổ mình, Đan đang đứng cười khúc khích bên cạnh hắn.

- Cô chạy chặng đầu vs tôi sao?

- Đương nhiên rồi *quắc mắt nhìn Kiệt*

Kiệt đáp lại cho Đan ánh nhìn trân trối, khuân mặt hắn nhạc nhiên và do dự. Đan nhanh chóng nắm bắt được thái độ kì lạ của Kiệt, cô lại ngước nhìn hắn dò xét.

- Sao hả? Chắc trong đầu anh nghĩ “Ồ, mình sẽ chiến thắng mà không tốn 1 giọt mồ hôi”, hoặc “mình đã hy vọng người chạy cùng mình là ai khác chứ không phải con nhỏ khùng Trần Đan”, hoặc…hoặc…*Đan miên man 1 hồi, cảm thấy tự ái trước sự coi thường của Kiệt*

- Thôi đi. Cô hoang tưởng nặng rồi *Kiệt nhăn nhó lắc đầu*

- Anh ghét tôi. Tôi biết. Anh yêu Vân. Tôi cũng biết. Hừ…nhưng tôi không quan tâm! *Đan lè lưỡi cố nén cơn giận, mặc dù thực tâm có thể Kiệt đã lĩnh trọn một chiếc giày*

- Haizzz. Bọn nó bảo tôi nên thi đấu công bằng, không “hãm hại”ai cả…*Kiệt im lặng rồi lườm Đan, giọng Kiệt trầm hẳn, cỡ giọng hăm dọa khiến Đan sẽ phải rùng mình*

- …Ý anh là anh sẽ không để tôi về chặng 2 an toàn?

Rất tiếc nhưng Kiệt đã

1 .. 36 37 38 [39] 40 41 42 .. 105
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)