- MI!!! Thằng này láo thật *Kiệt quay nhìn Trng và Tuấn * Đưa hết giày cho tớ!
- Hảaaaa???
- MAU LÊN!!!
- Được được *vội gỡ giày*
- Lần này thì mi chết vs ta Chi ạk *2 tay xách 2 đôi giày*
Thế là Kiệt cứ đứng ném, Chi chạy khắp nơi để tránh. Trung và Tuấn đứng xem, 2 chân gãi gãi.
- Chậc…lạnh chân nhỉ Trung nhỉ *Tuấn chớp chớp mắt nhìn Kiệt và Chi ném nhau*
- Phải chịu thui. Thi thố cái kiểu này dở khóc dở cười ák.
- Gã Chi lì lợm thật. Không thích thì cũng phải vì bạn bè chứ.
- Kệ đi. Tính nó trời sinh ra đã vậy. Lâu rồi chưa vận động nhiều.
- há há, anh em ta là hoa đất Hàn. Học làm gì cái trường THPT cùi bắp *Tuấn huýt sáo, tạo dáng thật Lãng tử! Đi chân đất mà kòn bày đặt!*
Trung nhìn Tuấn phì cười rồi lại nhìn Chi và Kiệt.
- Ô…Ô…*Trung reo lên thích thú*
“Bụp”~ tiếng va đập mạnh vang lên, Chi loạng choạng ngã nhào xuống hàng ghế dưới. “Mục tiêu”của Kiệt đã “Trúng đạn”và biến mất khỏi “Màn hình”.
- Yes! Ya huuu…*Kiệt vỗ tay bôm bốp* Trúng rồi! Haha. Các người còn đứng đó àk. Nhân lúc nó đang lau máu mũi, lôi cổ nó xuống đây cho tôi!!!
Hai HLV khẩn trương chạy lên xách áo Chi khiêng xuống sân.
- Buông ta ra. Ta không thi thố gì hếttttt *Chi khuơ khuơ chân khi bị nhấc bổng khỏi mặt đất*
-
- Chạy đi thằng Chi đần độn kia!
Kiệt và 2 gã đứng ở 3 chặng gào thét inh ỏi khi Chi vừa tập chạy vừa ngái ngủ.
- CHẠY NHANH CHÂN LÊN XEM NÀO! THUA BỌN J- MAX VS LINH NGUYỄN LÀ TA VẶT LÔNG MI NƯỚNG CHẢ ĐÓ CHI!
- Im. Ta đếch chạy nữa!*quăng gậy phóng ù ra cửa*
Cả bọn lại tất tười đuổi theo túm Chi về…
Thật là những buổi luyện tập gian khổ!
Thứ 3…
Thứ 4…
Cuối cùng cũng đến thứ thứ 5 – ngày thi đấu:
Ngôi trường xôn xao bàn tán, không rõ nguồn là đâu mà học sinh ai cũng biết vụ đụng độ 4 hotboy mới chuyển tới Hạ Long.
Ầm ĩ thế ai chẳng biết!!!
Tiết 1,2,3,4 đều chẳng thấy bóng dáng mấy gã trong trường. Mọi việc đã đâu vào đó, chỉ chờ người thi tới đủ là bắt đầu. Vậy mà…
- A A A…Phát điên rồi. Gã Kiệt đâu? Bạn hắn đâu? Định hứa lèo sao? Cuộc thi sẽ thế nào??? *Hương tức giận xé tan tờ rơi dán ở khu thay đồ*
Bầu không khí càng nặng nề u ám hơn, cả 4 đứa đứng ngồi không yên, ruột gan nóng rực. Đã hết tiết 5, đáng lý các gã phải có mặt sẵn sàng thi đấu.
- Bọn khốn. định cho mình leo cây thật ư? *Huyền cắn móng tay, cả người căng cứng vì tức giận*
- Đồ chết bầm! Đồ vô lương tâm. Thế mà chúng ta cắm cổ luyện tập như con robot. Chết đi! Chết đi! *sau 1 hồi bước qua bước lại chóng mặt, Ân liền hất cái áo khoác ra sàn để dẫm – đạp – xé cho hả giận*
Đan chỉ rầu rĩ ngồi thu lu cạnh tủ đồ, mặt nghệch ra, đờ đẫn. Nhớ Jung Min quá, không chịu nổi nữa, 3 ngày không gặp lại tưởng như trái đất đã trải qua 3 năm. Đan không hy vọng có thể nói chuyện hay thân thiết Jung Min như trước nhưng chí ít cũng phải cho Đan nhìn Kiệt hằng ngày chứ. Thiên hạ lúc nào cũng “Chờ đợi là hạnh phúc”, theo Đan “chờ đợi là giết người! “, giết người! giết người!…
- Đan? lẩm bẩm cái gì thế *Huyền đứng bên cạnh nói vs Đan bằng giọng gắt gỏng*
- Hớ…*giật mình* Thi rồi hả *ngơ ngác*
- Thi gì nữa bạn iu của tôi. Cỡ này khéo dẹp luôn thôi *Ân gầm ghè nhảy tới lắc lư Đan tới tấp*
- HƯƠNG! *Đan chạy tới ngồi bên Hương* Không đâu, tớ nghĩ Kiệt không phải loại người như thế!
- KHÔNG – PHẢI – LOẠI – NGƯỜI – NHƯ – THẾ??? *Huyền và Ân nhấn mạnh*
Đan bặm môi, rưng rưng mắt, dù muốn nói đỡ cho Kiệt cũng khó khăn.
10 phút trôi qua, 15 phút…khi kim giờ nhích dần đến con số 6 thì học sinh đã ra về gần hết, chẳng còn mấy ai. Trời tối đen như mực, 4 con bé vẫn ngồi chờ trong tuyệt vọng. Bảo vệ trường bước vào, giục giã tất cả ra về. Đan lán lại chờ Kiệt, cô cố thuyết phục Hương – Huyền – Ân. Đan tin dùKiệt xấu xa nhưng chưa trẻ con đến mức bày trò lừa người, đi cùng Kiệt còn có Trung – Tuấn – Chi cơ mà?! Các gã rất tử tế, ngông nghênh nhưng không hề vô tình, nếu Kiệt bỏ thi đấu thì chắc chắn Trung sẽ báo cho Đan 1 tiếng.
- Về thôi. Tối rồi. Ông bảo vệ sắp khoá Sân đa năng *Hương mệt mỏi đứng dậy, nét chán chường hiện rõ trong ánh mắt*
- Về thật sao? Khoan đã…*Đan hốt hoảng*
- Cậu sao vậy Đan. Quá giờ hẹn 1 tiếng rồi, cả chiều nay cũng không thấy bọn Kiệt. Cậu bỏ ý nghĩ chúng sẽ đến đi *Huyền tông mạnh cửa ra ngoài*
Đan thở dài, đành uể oải đứng dậy tắt đèn và khép cửa ra về. Thật sao? Lừa từng đây con người? Kiệt làm quái gì mà lại bày ra trò thi đấu để lừa Hương? Hắn đúng là điên nặng!!!
Cả sân vang lên tiếng chạy vội vã. Bóng dáng Tùng vòng qua hàng lưới quanh sân đa năng, tiến nhanh lại phía Hương.
- Hương…*chống tay xuống đầu gối thở hổn hển*
- Anh bị chó đuổi hả Tùng *Hương đưa cặp mắt lờ đờ nhìn Tùng*
- …đến rồi.
Hai từ phát ra từ miệng Tùng làm cả bọn con gái bừng sáng, kinh ngạc.
- đến gì cơ???
- …*nuốt nước bọt*…Thằng Kiệt đến rồi. đang ở trước cổng trường…
Hương lao ra cổng trường. Một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đang đỗ gọn ở vệ đường. Cái bóng người cao gầy của Kiệt không lẫn vào đâu. Nhóm Kiệt đã mặc sẵn đồ thể dục, hình như…giằng co vs ai trong xe thì phải.
- RA ĐÂY. THẰNG CHI NÀYYYY…*Kiệt thò tay vào xe cố lôi Chi ra*
- Nhanh ra đi Chi, mi làm mất bao nhiêu thời gian của bọn ta *Trung cũng đứng chống 1 chân lên xe mà kéo Chi xềnh xệch*
- Ashi. Đứng có phụng phịu! Bực quá đi!!! *Tuấn cầm con gấu bông đập Chi tới tấp*
- Chiiiiiii…*cả bọn gào to*
- Khốn kiếp. Thi đấu không có lợi cho ta, lo nghĩ thằng thua làm đầu óc căng thẳng, luyện tập nhiều sẽ làm chân tay thô kệch, chưa kể ta là người yêu hoà bềnh #%$&^*#$@…
Chi la hét và chống trả quyết liệt vs 3 thằng bạn thân. Mặc dù bị cưỡng chế thi nhưng Chi vẫn không ngừng gây rắc rối, mục đích là phá hoại. Kiệt kéo mạnh làm nửa người Chi chòi ra khỏi xe. Tay Chi vẫn bám dính lấy cửa xe không chịu buông.
- A, đồ lì lợm. Ghừ. Mi bắt ta phải dùng”chiêu”rùi đó!
Kiệt xắn tay áo, hùng hồ lao vào…thọc léc Chi.
- Thằng Kiệt kia!!! A ha ha ha…*Chi là người bẩm sinh đã có nhiều “máu buồn”, thường xuyên bị Kiệt dùng cách này để Tra tấn*
“Bịch”.
Vì không thể miễn dịch trong tình cảnh bị thọc léc, Chi buông tay và ngã sõng soài từ xe xuống đất, hai quả ổi sưng vù ngay trán. Chi ngất lịm không biết trời trăng gì. Kiệt thở dài nhìn Trung và Tuấn, hắn tức tối vò đầu rối tung rối mù. Đã vội lại còn xỉu vs chẳng ngất, nhìn xác Chi dài thườn nửa trên xe nửa dưới đất, 3 gã lại càng bực.
- Mấy ông! *chị tay vào 4 HLV* Khiêng nó vào Sân đa năng, tát nó đến khi nào nó tỉnh. Để nó nằm bẹp thế này làm tôi muốn túm nó vứt ra biển cho cá mập tha đi *Kiệt hầm hầm lao sang bên đường*
- Mau lên Mau lên, không khéo bọn nhỏ Hương về hết rồi ý *Tuấn cấp tốc chạy theo Kiệt*