Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi...Em Là Ai? - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
Duck hunt
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi...Em Là Ai?

Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi...Em Là Ai?

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 2606

Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi...Em Là Ai?

o gì? *Kiệt hỏi*

- Thi chạy.

- …Gì cơ???

- Thi chạy…Điếc hả?

- …

- …

- ZỜI ƠI, cái môn cậu bảo thâm túy là đó hả? *Đan – Huyền – Ân gào to*

- Ừk

- Ax *xỉu*

- Lúc đầu anh nghe cũng choáng, Hương còn định thi…Lắc vòng, Nhảy dây…nữa cơ *Tùng ghé tai Đan nói nhỏ* Nhưng Hương có cơ sở để chọn môn chạy.

- Cơ sở gì???

- 4 gã chưa từng tham gia một buổi tập chạy nào từ hồi cấp I tới giờ. Hà hà. Vì vậy, có thể nói rằng 4 gã – mù – tịt về môn Điền kinh *Hương nheo mày nhìn đểu*

Lập tức Đan – Huyền – Ân quay ngoắt nhìn phản ứng của 4 gã, quả nhiên 4 cái mặt tái xanh, hốc hác hẳn. Điền kinh là môn thi không thể thiếu trong chương trình Thể dục của trường từ cấp I, đi học là sẽ tập chạy, như thế thể lực mới bền bỉ. Nhưng 4 gã này…thật tình chưa chạy thử 1 lần nào sao? Thế các gã mà bị con gái đuổi thì chạy theo Bản năng àk?…chẹp! “Chuyện lạ đó đây”.

- Chết tiệt, Chọn môn khác đi! *Kiệt đập ruỳnh xuống bàn*

- Hok! Đã nói bọn tôi chọn môn mà *Huyền và Ân cũng hăng không kém, có cơ hội Nốc – ao sao không tận dụng?!*

- Các người chơi bọn tôi đấy àk, phân nửa không biết…chạy. Đổi môn *Trung và Tuấn bật dậy*

- Cấm lật lọng!!!

- …

- …

- …

Thật là cuộc tranh luận nan giải, không lối thoát.

- A A A tức quá. Đã thế không đấu 1 ~ 1 mà đấu 4 ~ 4!

- Hảaaa, anh tức quá hóa rồ rồi sao? Nói nhảm gì vậy *Đan nói lớn*

- Các người chọn môn như vầy là không công bằng, tại sao bọn tôi phải tử tế *Kiệt gằn từng tiếng*

- Đúng thế đúng thế *dàn bè hợp xướng*

- Tệ hại! Được! Chấp 4 thằng các người *Hương hùng hồn tuyên bố*

- Chạy tiếp sức!!! 4 người!!! Ghừ *4 gã quát vào mặt đối phương*

- Tưởng bọn này sợ chắc!!! Chơi lun *bên này cũng 4 cái mồm gào to đáp trả*

Tùng trầm ngâm ngồi nghe ngóng nãy giờ, khẽ đứng dậy, giơ tay can ngăn 2 nhóm người.

- Nào, thế tóm lại thi 4 ~ 4, Chạy tiếp sức đúng không?

- ĐÚNG *đồng thanh* Hứ!

- Tốt thôi. Thời gian là sau tiết 5, chiều thứ 5, địa điểm Sân Đan năng trường. OK?

- OK.

“Reng~~ reng”

- Về lớp thui *Huyền – Ân – Đan kéo nhau đi*

- Chi, đi thôi.

Thế đấy, ngày nào cũng ầm ĩ giờ ra chơi, để rồi vào lớp lại yên ắng. Sắp tới rồi, trận đụng độ đầu tiên. Nhưng xem chừng…mới bước đầu đã thấy lực lượng Lộm Cộm! Chẳng biết sẽ công bằng và quang minh chính đại ra sao khi luật đấu thay đổi liên tục theo thời gian.

Từ lúc này (Thứ 2) đến khi thi (Thứ 5) còn 3 ngày để 2 bên luyện tập. Ừkm, đúng hơn là để cho 4 gã học chạy cấp tốc. Nhóm Hương vẫn tận dụng tối đa giờ giải lao để luyện chạy tiếp sức. Đan tính sẽ giúp Kiệt nhớ lại, nhưng đang vướng vào thi đấu. Vì J- Max và cũng vì 2 công ty kia, Đan đành tạm thời gác chuyện của mình lại.

Lợi thế đang nghiêng về nhóm Hương – những học sinh đáng thương từng trải qua không biết bao nhiêu đợt thi môn chạy. Kinh nghiệm có, mánh…cũng có, đường đua thì quen thuộc quá rồi. Bốn gã chẳng có một tý gì gọi là lợi thế cả, thế nào cũng gặp đầy rắc rối. Nhiều người nghĩ chạy là môn dễ, thậm chí đứa trẻ mẫu giáo không cần dạy đã biết cách chạy. Quan điểm Không cần học là quá sai lầm.

Chạy tiếp sức phải duy trì sức bền trên toàn bộ quãng đường dài, phải học điều hòa hơi thở, phối hợp tay chân…không những thế, nó còn đòi hỏi sự hợp tác tuyệt đối giữa những người trong 1 đội. Người ở chặng cuối có vai trò về đích nhanh nhất, cho dù anh ta có bay như gió mà 3 người trước vừa chạy vừa bò, có trời mới giúp anh ta thắng!

- Hư…Hư…nghỉ chút rồi chuẩn bị học tiếp tiết sau đi *Hương thở phì phò, mồ hôi vã như tắm*

- Mêt…Hơ hơ…Kiểu này…thi xong vào viện vì giãn dây chằng *Ân vịn vào Huyền mà lết từng bước*

- Cố…cố…*Đan thở dốc*

Tùng cầm mấy cái khăn và chai nước lọc, tiến lại đưa cho 4 đứa con gái.

- Hay để anh tham gia nhé?

- k- h- ô- n- g!

Tùng cười mỉm nhún vai quay đi, lại thong dong về lớp học.

- Tại sao không cho anh ấy chạy? *Đan mở nắp lốc 1 hơi mất nửa chai nước*

- Ừk. Anh ấy chắc chắn thể lực hơn hẳn chúng ta.

- Không đâu. Tuy Tùng có thể lực nhưng không thể phối hợp tốt như 4 đứa mình. Chúng ta thắng bọn Kiệt là nhờ kinh nghiệm và khéo léo, chứ nếu xét thể lực thì 4 thằng đó hơn đứt hà! *Hương giải thích*

- Ồ *3 đứa gật gù*

- Mà sao không thấy bóng dáng các gã nhỉ?

- Phải đấy, từ hôm thứ 2 đã không đi học rồi.

- Đang luyện tập nhỉ…*Đan kéo áo lau miệng*

- Vậy àk *ngạc nhiên*

- Hì, đoán vậy thui. Mình vào lớp là vừa.

Bốn đứa về lớp, chuẩn bị cho tiết học sau. Đan khựng lại đưa mắt nhìn một vòng Sân Đan năng, khẽ thở dài. Mấy ngày không gặp Kiệt nên Đan hơi buồn, thời gian sao mà trôi chậm thế. Giờ này Kiệt vs bạn hắn có lẽ đang luyện tập ở đâu đó. Hắn hiếu thắng lắm.

“Bỗng dưng…nhớ anh quá, Jung Min. Phải bao lâu nữa em mới lại có thể nhìn thấy khuôn mặt Jung Min hiền hòa ân cần trước kia?”

Đan vắt khăn lên vai, rầu rĩ ra khỏi sân, kéo cửa và cài chốt lại. Cánh cổng sắt to nặng nề nhích từng li, phát ra tiếng kèn kẹt nao lòng, khu Thể dục vắng tanh càng thêm trống trải…

Về phần Kiệt và 3 thằng bạn thân, các gã đang tích luyện tập trong một Sân Vận động đã được Kiệt thuê trọn 3 ngày, vs 4 huấn luyện viên tuyển thủ quốc gia (mỗi gãcó 1 HLV riêng cho mình).

- Mời các thiếu gia khởi động trước khi bắt đầu bài tập *người đàn ông trung niên vạm vỡ mặc bộ đồ thể thao cung kính*

- Ờ, bít rùi *Kiệt nhảy nhảy tại chỗ, xoay tay xoay cổ xem chừng khá là có nghề*

- Này ông, đáng ra ông phải làm 1 bản thực đơn ăn uống cho riêng chúng tôi thì tới lúc thi mới có thể lực tuyệt đối chứ *Trung nhăn nhó vs HLV của hắn*

- Vâng, thiếu gia nói…rất chí lý! *cười*

[Ax cái gì vậy nè? hok bít ai mới là HLV nữa. bốn cái thằng quỷ tự cao tự đại'>

- We, thằng Chi nó vẫn không chịu tập thì làm sao thi chứ tình yêu? *Tuấn chạy nâng gối tại chỗ, cúi người 2 tay chạm xuống mũi giày ~> kiểu khởi động Đặc trưng của Tuấn*

- Thằng Chi đâu? *Kiệt và Trung ngó nghiêng*

- Ngồi trên kia kìa *Tuấn hướng tay lên hàng ghế cao nhất trên khán đài*

Chi ngồi vắt vẻo, chân gác ghế, cắm cúi bấm cái điện tử cầm tay. Phía sau hắn là 1 HLV tội nghiệp, không phải ông ta không bắt Chi tập mà vì ông ta không dám đụng tới 1 “thiếu gia”như Chi *

- YAAAAAAA…thằng kia. Xuống tập ngay *Kiệt đứng dang chân tay chống hông gào thét*

- Hử? *liếc mắt nhìn Kiệt* Ta đã nói không thi là Không thi *lạnh lùng quay lưng lại và chơi tiếp*

- Ghừ. Mi nói gì??? *hét “rung rinh”cả Sân vận động*

- *Chi nhìn Kiệt căm hờn và cay cú* Ta – nói – không – thi – thì – đừng – có – bảo – ta – thi! NHÁ!!! *cười khuẩy*

Kiệt nổi điên nhảy loạn xạ dưới sân, Trung và Tuấn bịt miệng cười.

- Thằng kia, ta hỏi lần cuối: mi có xuống không?

- CÚT ĐI. TA KHÔNG THI! KHÔNG XUỐNG! Ờ, LÀM GÌ ĐƯỢC NHAU???

Kiệt giận run người, hắn quay ngang quay ngửa tìm kiếm gì đó rồi bất ngờ cúi xuống gỡ 1 cái giày, chỉ thẳng mặt Chi ~ đang lè lưỡi ngúc nguẩy.

- Này thì không thi nàyyyyyy…

“Vèo”~ Kiệt ném thẳng cánh cò bay, quỹ đạo của chiếc giày như vũ bão, xé toạc không khí mà lao về hàng ghế của Chi ngồi.

“BINH”

Chi giật mình ngước lên nhìn, chiếc giày hạ cánh chính giữa mặt vị HLV làm ông ta rơi cả máu mũi, đổ ụp ra đất, bất tỉnh nhân sự. Chi há hốc mồm sửng sốt nhìn Kiệt đang ở dưới

1 .. 34 35 36 [37] 38 39 40 .. 105
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)