ng có kéo tay tôi!!! *Vân tròn mắt* Chân cô chưa què, tự lết về đi!!
Kiệt hất mạnh Vân và tức giận bỏ đi.
- KIỆT, rồi anh sẽ hối hận!!!
Vân chẳng thể làm Kiệt dừng chân nổi 1s, chút tình cảm cuối cùng của Kiệt dành cho Vân cũng tan thành mây khói.
…
Cả nhà Đan loạn lên khi Đan cứ nhảy ầm ầm trên cầu thang, luôn mồm hát điệu nhạc nào đó.
CHOANG ~~ Á~~~~
- Ghừ. ĐANNN…Rửa bát kiểu gì mà cứ làm vỡ liên tục thế? *Chị hai tông cửa vào xem*
- Em trượt tay. Hí hí. Xin lỗi.
- Này thì HÍ HÍ này *véo tai*
- Á đau…
- Em nó bị điên rồi phải không, tý tuổi đầu, điên sớm thế là cùng *chị cả đứng vắt vẻo, than thở*
- Các chị biết gì chưa?
- Chuyện gì? *đồng thanh*
- Jung Min về rồi!! Hahaha.
BỤP
- Điên có ngày có giờ thôi. Đừng hoang tưởng nữa, lo rửa bát đi.
- Các chị không tin vì các chị đang ghen tị *Đan gào lên, sau khi bị ăn 2 cái dép* Các chị chống ề con em thì không.
- MÀY TỚI SỐ RỒI EM Ạ!!
BỤP…~~~…
…
Đan thả phịch người xuống giường, đắp chăn kín người, bất giác lại hất chăn ra, lao tới cầm điện thoại lên.
- Quên mất, Jung Min của em. Anh nhắn tin chưa *kiểm tra* Hix…Vẫn chưa.
Đan đập đầu vào gối ân hận. Lúc nãy Đan lưu số mình vào máy Kiệt mà không lưu số Kiệt vào máy mình. Không cái ngốc nào giống cái ngốc nào T.T
“Kiệt ơi, Jung Min ơi, nhắn tin cho em!! Nhớ anh quá”.
TINH
Đan vùng dậy ôm cái điện thoại. Là tin nhắn của Kiệt??
Sao may mắn thế nhỉ. Vừa nhắc tới Kiệt xong.
Kiệt đã chuyển đồ về sống với mẹ và Vân. Hắn ngồi bó gối trên giường, tựa lưng vào thành giường, buồn bã.
Tin nhắn của Kiệt tạo cho Đan nỗi lo vô hình.
Kiệt bật cười hạnh phúc. Rồi đây Kiệt sẽ mệt mỏi nhường nào…
Lần này thì Đan không chỉ lo lắng mà đã thực sự hoảng hốt.
Đan đoán trúng phóc, Kiệt không thể nói cho Đan biết, Đan sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm. Một mình Vân thì đã đơn giản, đằng này Vân còn trang bị cho mình 1 hậu thuẫn vững chắc và xảo quyệt khôn lường. Kiệt gục đầu, 2 tay khoanh gọn ôm thân. Kí ức tuổi thơ trở về – những ngày địa ngục Kiệt từng phải trải qua, sợ hãi và bàng hoàng khi nhìn mẹ Kiệt hại ba.
***
Kiệt về học sớm hơn bình thường – sức khỏe không tốt lắm. Khi ấy Kiệt mới vừa vào lớp 1. Kiệt được Quản gia đón về và dẫn vào nhà. Từ xa đã nghe có tiếng đổ vỡ, quát tháo xen lẫn la hét. Kiệt khẽ rùng mình sợ hãi, không dám bước tới cửa để vào trong nhà.
- Cậu chủ đừng sợ. Để tôi vào trước xem sao *vị quản gia già thở dài, xoa đầu Kiệt*
Quản gia vừa mở cánh cửa, tiếng mẹ Kiệt vọng ra ngoài. Phẫn nộ, chát chúa và đau khổ.
- Sao anh dám qua lại với Thư kí?
- em đừng vội phán xét. Anh và cô ấy không có gì cả.
- Rõ ràng anh rất hay trợ cấp thêm tiền cho cô ta. Các người có chuyện mờ ám. Không qua mắt tôi được đâu.
- em sao vậy? Thôi được, nói bao nhiêu em cũng không tin. Tùy em!!
Lại có tiếng gào khóc và đổ vỡ. Quản gia đẩy cửa vào can ngăn, Kiệt đứng im, nhìn ba mẹ bằng hai con mắt sợ hãi buồn bã. Kiệt vẫn còn bé nên chưa hiểu chuyện, cảnh tượng hôm đó khắc sâu vào tâm trí Kiệt một vết thương khó lành. Dần dà tình trạng này trở nên quen thuộc hơn, thường xuyên hơn. Kiệt luôn đứng nhìn ba mẹ quát tháo như thế.
Tới 1 ngày, Kiệt đang ngồi học trên tầng, âm thanh bạo lực vang lên chói tai khiến Kiệt giật mình thả rơi cây bút. Kiệt mon men xuống cầu thang, nấp tít trên cao nhìn xuống. Những người bên họ nội của Kiệt có mặt đông đủ dưới nhà, mặt mũi hầm hầm căng thẳng. Ba Kiệt tức giận đá đổ chiếc ghế.
- Anh có biết việc anh ngoại tình với nhân viên đang đồn ầm trên báo không. Chủ tịch 1 tập đoàn hùng mạnh mà lại có những vụ scandal mất mặt như thế, thử hỏi còn làm ăn được gì trên thương trường nữa.
Đó là em trai ba Kiệt – chú của Kiệt. Ông ta có vẻ rất lo lắng cho tập đoàn T.A chứ không phải lo lắng cho anh trai.
- Chú cũng chỉ nghe đồn đại mà tới đây nói đạo đức, từ bao giờ chú quan tâm tới tôi và những tin đồn vậy?!!!
- Em thôi đi!! Chị không muốn nhìn mặt em trong cái nhà này. Em làm mất mặt dòng họ danh giá chúng ta quá *một người phụ nữ lớn tuổi – chị gái của ba Kiệt lên tiếng, bà ta lắc đầu bất bình*
- Chị nghe em nói: Thư kí là bạn học cũ của em, gia đình của cô ấy khó khăn, nhà đang có người bệnh. Em thấy uổng phí một người tài giỏi nên đã giúp đỡ đôi chút, cũng là giữ lại nhân tài cho T.A, sao ai cũng nghĩ mọi chuyện tiêu cực hả!!!
- Em đừng biện minh, em ra khỏi nhà này, đi xa vào. Đừng nói với ai em là người nhà họ Seo. Thật nhục nhã!!
Lòng Kiệt dậy lên nỗi giận dữ đỉnh điểm, nghe những người thân mắng nhiếc ba Kiệt, đuổi ba Kiệt ra khỏi nhà mà Kiệt bỗng thấy ghét mẹ vô cùng. Tại sao mẹ Kiệt có thể bỏ mặc ba, đứng nhìn để họ nói những lời khó nghe ấy…
- Được!! Tôi sẽ ra khỏi căn nhà này. Sống mà bị nghi oan và khinh thường thì thà chết còn dễ chịu hơn.
Ba Kiệt ra khỏi nhà, mẹ Kiệt im lặng quay lưng lại, họ nội – những anh chị em ruột thịt của Kiệt cũng chỉ giương mắt nhìn theo, lòng tự tôn dòng họ và danh tiếng T.A lớn mức nào mà sẵn sàng bỏ cả người thân thiết trong gia đình? Kiệt khóc nức nở, tưởng chừng còn thấy nụ cười mỉm chiến thắng trên khuôn mặt mẹ mình. Kiệt vừa khóc vừa chạy xuống cầu thang, run sợ với tay ôm chầm lấy ba.
- Ba đừng đi đâu!!! Ba ở lại với con!! Con không cho ba đi đâu!!
Ba Kiệt nheo mày nhìn Kiệt mà khổ tâm, ông ôm cậu con trai bé bỏng vào lòng an ủi:
- Con phải biết rằng ba luôn yêu con, Seo Woo Joong. Con là báu vật vô giá mà ba muốn bảo vệ. Con phải nhớ lời ba nhé, đừng bao giờ vì tiền mà bấtchấptấtcả. T.A của ba sẽ không còn là nơi tốt đẹp nên con không được bước chân vào, KHÔNG ĐƯỢC VÀO T.A!! Có vậy con mới không bị vướng bẩn từ quyền lực và đồng tiền. Sau này con sẽ là 1 chàng trai tuyệt vời, Seo Woo Joong của ba, phải là người mạnh mẽ đấy.
- Ba ơi…*Kiệt rưng rưng 2 mắt*
Ba Kiệt ném cho những người trong nhà ánh mắt đầy nỗi đau đớn thất vọng. Rồi ông hất mạnh con trai xuống đất, lạnh lùng bước đi mà không 1 lần ngoảnh lại nhìn Kiệt. Kiệt gào khóc đòi đuổi theo nhưng ba Kiệt đã lên xe, phóng đi, Kiệt đứng khóc lóc gọi ba và nhìn tới khi ba khuất bóng mãi. Vài ngày sau, người ta tìm thấy xác ba Kiệt dưới con sông, ông ấy không uống rượu, không lái xe, hoàn toàn tự chủ cơ thể. Rõ ràng cái chết của ông là có chủ ý trước. Đám tang ba Kiệt, Kiệt khóc lên khóc xuống, đứa trẻ chưa đầy 10 tuổi mà khóc tới cạn nước mắt vẫn không thôi.
Tính cách Kiệt dần trở nên thất thường, dữ dằn, có phần độc đoán và độc ác. Hầu như không còn thấy Kiệt khóc từ sau đám tang. Hết lớp 7, trong dịp tới T.A với mẹ, Kiệt vô tình gặp cô thư kí cũ, cô ấy không còn giữ chức thư kí mà đang làm nhân viên tạp vụ.
- Cháu là Seo Woo Joong? Cháu thật giống ba.
- Cô là ai?
- Cô là thư kí của ba cháu, ừm, lúc ông ấy vẫn còn sống.
- Nhưng…*Kiệt nhìn chiếc giẻ lau kính và xô nước bẩn của người phụ nữ* Cô là nhân viên tạp vụ thôi, không phải thư kí.
- Cháu lanh lợi quá *người phụ nữ cười hiền* Mẹ cháu không đuổi việc cô, nhưng cô sẽ mãi mãi chỉ làm nhân viên tạp vụ. Không công ti nào dám nhận cô vào làm. Đấy là sự tr