Truyện Sự Nhầm Lẫn Diệu Kỳ Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
Insane
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Truyện Sự Nhầm Lẫn Diệu Kỳ Full

Truyện Sự Nhầm Lẫn Diệu Kỳ Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 4318

Truyện Sự Nhầm Lẫn Diệu Kỳ Full

hà tắm chuẩn bị nước.

Trong phòng tắm rộng rãi và sạch sẽ, Như Tuyết ngồi xổm trên nền nhà cạnh bồn tắm, còn Minh Vương ngồi trên thành bồn. Trần nửa người, lộ ra cơ bắp khỏe khoắn và vết mổ ở bụng.

Múc nước trong bồn tắm, cô cẩn thận lau người giúp anh, tránh cho vết thương bị nhiễm nước.

Nhìn cô đổ mồ hôi chăm chú lau người cho mình, anh ung dung ngồi im cười thích chí.

Sau khi lau hết cổ, vai, bụng và tay cho anh, cô ngừng lại, đưa tay quệt mồ hôi đầm đìa trên trán. Mùa hè đã nóng lại thêm hơi nước tỏa ra bên cạnh, mặc dù đã tắm rửa ở nhà, tắm cho anh xong chắc chắn cô cũng phải tắm lần nữa luôn.

Đứng thẳng người dậy, cô thở phào nhẹ nhõm nói:

- Xong rồi.

Sau đó vòng tay qua vai anh định đỡ anh dậy… Đáng tiếc Minh Vương không có ý định nhúc nhích làm cô không thể xê dịch anh dù chỉ một chút. Vì vậy, cô bỏ tay anh ra, đứng phắt dậy tức tối hỏi:

- Anh lại muốn gì nữa?

Anh sợ sệt nhìn cô, vẻ mặt đáng thương xúi xuống người mình, phụng phịu đáp:

- Thế này đâu phải tắm.

- Vậy thế nào mới được? – Cô bực mình rít lên. Cô sắp bị anh làm cho phát điên rồi.

Hài lòng vì câu hỏi của cô, anh lập tức đảo mắt quỷ quyệt rồi ra vẻ bâng quơ đáp:

- Tất nhiên là phải tắm cả người.

Nghe anh nói vậy, cô lập tức mất bình tĩnh gào to:

- Trần Minh Vương, anh đừng hòng dụ dỗ em.

Dứt lời cô đờ người vì những lời mình vừa thốt ra.

Sau một giây mất lý trý, hai má cô đỏ rực như lửa khi ý thức được ý nghĩa đen tối của những từ đó, cô vội vàng quay đi trước ánh mắt hau háu của anh.

Quả nhiên Minh Vương không bỏ qua cơ hội, anh gian tà nhìn cô hỏi:

- Em sợ không thể cưỡng nổi sức hấp dẫn của anh sao? Yên tâm…anh chỉ muốn tắm thôi mà.

Anh ra vẻ đứng đắn, thản nhiên đáp khiến cô nghiến chặt răng vì hận không thể xé nát da mặt dày vài ha của anh. Đúng là xảo quyệt, người có ý nghĩ không đàng hoàng từ trước rõ ràng là anh, bây giờ lại đổi điêu cho cô.

Nắm chặt tay ngăn chúng vồ lấy cái cổ của anh mà quặp sang một bên, cô hờ hững trả lời:

- Chỗ dưới anh tự làm đi. Dù sao không có vết thương ở đó, tay anh cũng đâu tật nguyền?

- Nhưng nếu anh cúi xuống, gập người sẽ động vào vết mổ trên bụng, hành động càng khó khăn. – Anh đắc ý lấy cớ hết sức “chính đáng”.

- Anh… – Cô tức nghẹn họng nhìn anh, mãi sau vừa tức tối vừa lúng túng không biết nói thế nào – Nhưng mà…nhưng mà…chỗ đó…chỗ đó…

- Chỗ nào? Chỗ nào? – Anh cười nhìn cô rối rắm đến quên cả cách diễn đạt câu cú.

Nghe vậy cô liền trừng mắt phẫn nộ nhìn anh, xấu hổ đến mức chỉ muốn đập đầu vào bồn cầu ngay lập tức.

- Em ngại ngùng sao? Em phải tập quen chứ, đằng nào sau này chúng mình cũng là vợ chồng mà. – Anh cười tà tà nhìn cô vô sỉ nói.

- Rất tiếc hiện tại em vẫn chưa phải vợ anh.

Như Tuyết hùng hổ đáp, sau đó ngang nhiên sập cửa đi ra ngoài, mặc kệ anh trong đó xoay sở một mình, muốn ra sao thì ra. “Hừ, đừng mong dọa nạt hay trêu trọc được em”. Cô hất mặt nói thầm, ung dung nằm lên giường nhắm mắt lại, không quan tâm anh có chết dí trong nhà tắm không?

Ngồi đần mặt một lúc lâu, mãi sau Minh Vương mới bật cười ngặt nghẽo nhớ lại thái độ hiên ngang và lẫm liệt trước khi sập cửa bỏ ra ngoài của cô. Anh lắc đầu nhìn cánh cửa kẽo kẹt, gần như long ốc vì cường độ va đập khủng bố. Đúng là trêu đùa cô quá mức sẽ chết không toàn thây. May mà anh đang bị thương, nếu không chắc còn thê thảm hơn nó.

Cô luôn nhẹ nhàng và thoải mái nhưng nếu khơi dậy tính khí nganh ngạnh và cố chấp sâu trong con người cô thì đừng mong thắng nổi cường quyền của cô.

Anh lắc đầu cười chịu thua, tự mình tẩy rửa bản thân.

Buổi trưa nắng nóng mà được ngồi trong một nhà hàng sang trọng, điều hòa mát lạnh với những đồ ăn, thức uống ngon lành và tươi mát chắc chắn ai cũng muốn. Mặc dù đang trong tình trạng đó, xung quanh là không gian trang nghiêm và tĩnh lặng, ngồi quỳ trên tấm thảm dày, trước mặt là những món ăn nổi tiếng và đặc sắc của Nhật, Như Tuyết không hề thoải mái hay sung sướng mà chỉ có sự căng thẳng và khẩn trương, vì ngồi đối diện cô là người phụ nữ xinh đẹp và cao quý – Bà Ella Phan.

Sáng nay, chào đón mình là cuộc điện thoại của bà đã khiến cô hơi e ngại và lo lắng.

Biết bà muốn nói chuyện với mình cho nên mặc dù không thực sự muốn cô vẫn đồng ý, bởi bà vừa là tiền bối vừa là mẹ anh.

Sau vụ việc xảy ra với Ánh Dương, cô biết bà đã hoàn toàn chấp nhận và yêu thương con bé, vì vậy một tuần vài lần bà sẽ cho người đến đón bé. Như Tuyết chỉ có thể khẳng định thái độ của bà với con mình… còn về bản thân, cô không dám bình luận. Bà vẫn lạnh nhạt và xa cách như trước.

Thực ra bọn họ chưa hề có cuộc chuyện trò chính thức nào sau cuộc viếng thăm thất bại ở bệnh viện từ lâu. Bây giờ bà đột ngột yêu cầu gặp mặt, cô làm sao không lo sợ trong lòng?

Thấy rõ sự căng thẳng trong đôi mắt đen láy và bàn tay nắm chặt ly nước của người đối diện, bà Ella ưu nhã uống ngụm trà rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn, nhìn cô hỏi:

- Cô biết tôi gọi cô ra đây có mục đích gì không?

- Dạ, để nói chuyện ạ. – Như Tuyết lễ phép trả lời.

- Vậy cô nói xem là chuyện gì? – Bà ung dung nhìn cô nhướn mày hỏi.

Chuyện gì thì chuyện, chắc chắn không phải tốt lành… Nhưng cô làm sao dám nói vậy? Cô tự nhủ thầm rồi cười khẽ nhìn bà điềm tĩnh đáp:

- Dạ, cháu không biết… Có điều gì vướng mắc hay không hài lòng, xin cô cứ nói.

Sự khéo léo và sắc xảo trong câu trả lời của cô làm bà Ella gật đầu hài lòng. Thái độ không xu nịnh không hỗn xược của cô, bà rất thích. Cô biết có lẽ đây không phải chuyện vui cho nên chọn cách vừa tế nhị vừa khẳng khái mở đường cho bà.

Lại nhấp một ngụm trà cho mát họng, bà nhìn bàn đầy thức ăn trước mặt rồi cười nhẹ.

- Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện… Nên chuẩn bị tâm lý trước.

Nói rồi bà đưa mắt quan sát biểu hiện trên mặt Như Tuyết, muốn thử khả năng ứng xử và kiềm chế cảm xúc của cô.

Biết vậy cô bình tĩnh mỉm cười đáp lại:

- Cháu mời cô ăn cơm ạ.

Một lần nữa bà hài lòng với thái độ thông minh của cô. Mặc dù trong mắt lóe lên sự hồi hộp và kinh hoàng nhưng ngay lập tức biến mất, nét mặt không đổi nở nụ cười đáp lễ. Đúng là người con gái có khí chất thanh cao và nhanh nhạy.

Hai người từ từ thưởng thức đồ ăn trên bàn. Tuy không khí vẫn xa cách và nín chặt nhưng không quá ngột ngạt và gay gắt.

Bình thản đặt đôi đũa trên tay xuống chiếc bát, bà Ella lấy khăn chấm chấm miệng với dáng vẻ tao nhã của một bà hoàng, liếc nhìn Như Tuyết bâng quơ hỏi:

- Chuyện của con tôi và cô thế nào rồi?

- … Dạ, vẫn bình thường ạ. – Sau một hồi đắn đo, cô bình tĩnh đáp.

Thực sự đây là vấn đề nhạy cảm bởi lần trước vì chuyện này mà hai người trở nên căng thẳng. Mặc dù biết đó là điểm mấu chốt giữa họ nhưng cô chưa muốn tiếp tục xảy ra cuộc tranh luận nảy lửa với bà khi tình cảm của cô và anh vừa mới yên ổn. Cô lặng lẽ hít sâu, cố gắng suy nghĩ và tìm cách để cuộc nói chuyện diễn ra với không khí “dĩ hòa vi quý”.

Bà Ella cũng đoán được cô sẽ nói vậy, không phản cảm hay tức giận như trước mà chỉ nhìn cô chăm chú.

Mãi sau bà thở dài nói thẳng:

- Sau những gì thằng Vương làm, tôi tin cô và tôi đều rõ nó yêu cô nhiều thế nào… Phải nói tôi thực sự bất ngờ và không dám tin nó sẽ

1 .. 176 177 178 [179] 180 181 182 .. 185
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)