y không tao báo công an xích mày lại bây giờ, để cho cháu tao còn học…
- Cháu xin chú, cháu biết cháu sai rồi, chú cho cháu gặp Lan một chút thôi, mà một tí thôi rồi cháu về…Vượng ơi ( con chú Nghĩa) mở cổng cho anh, anh gặp chị ý một tí thôi…đi…
- Không có gặp gỡ gì hết, đi về đi…thằng kia cấm mở cửa cho nó.
- Cũng được, vậy cháu ngồi ở đây chờ đến lúc nào Lan đi ra ngoài.
- Mặc xác mày, tao không quan tâm.
Ông nghĩa đi vào trong nhà:
- Con này ngồi bệt xuống đấy làm gì, đi lên gác, khóc cái gì, việc gì mà tốn nước mắt với cái loại vô giáo dục như nó.
Em cố phi tới gần cánh cổng để nhìn thấy Lan, một hình ảnh ngắn ngủi khi Lan lấy tay gạt nước mắt bước lên gác…
- Lan ơi anh yêu em, anh yêu em mà…em ra đây đi…
Bất chợt Lan vội chạy ra cánh cổng sát gần em, vừa khóc vừa nói:
- Anh về đi, em xin anh về đi, mình nói chuyện sau.
Từ bên trong ông Nghĩa lao ra cầm một cái que nhỏ, tiến gần tới cửa ông vừa cầm tay Lan lôi vào…vừa vụt vào người Lan:
- Con này đi vào nhà, thằng chó kia có để cho chú cháu tao sống yên ổn không hả.
Mắm môi mắm lợi, nước mắt trào ra em hét vào mặt ông Nghĩa:
- Chú đừng có đánh Lan như thế…cháu về được chưa, đừng có đánh Lan…Lan mà thế nào cháu thề đốt cả nhà chú đấy.
Cánh cửa nhà bên trong đóng rầm lại, cay đắng uất hận em nhìn vào ngôi nhà, thấy tất cả mọi thứ im lìm…từ từ em lặng lẽ đi ra về.
Buổi tối em nằm trơ lì trên giường, đến bữa cơm chẳng thèm ra ăn, Mẹ mới vào nói chuyện. Lúc đầu em nói vài câu, sau đó em tỏ ra bực tức không thèm ăn cơm.
Nằm cả buổi tối bỗng dưng em giận Mẹ vì đã xảy ra chuyện đó, nhưng rồi nhớ lại những lúc Mẹ khóc, em lại chuyển sang giận Bố. Bố làm hậu cần trong quân đội, nhưng vì quá liêm khiết chẳng kiếm được nhiều tiền về cho gia đình, tính thì gia trưởng, suốt ngày chỉ có đảng với đảng, trong khi những thằng cấp dưới thì thi nhau mua đất xây nhà. Cứ mải mê với những suy nghĩ đó em ngủ lúc nào không hay cho đến sáng hôm sau lên trường.
Vừa vào lớp thì thầy chủ nhiệm gọi ra:
- Đi lên đây với thầy…
Chap 32: Kết thúc.
- Em biết chú Nghĩa phụ huynh của bé Lan học lớp dưới chứ?
- Vâng có chuyện gì vậy ạ.
- Hôm qua chú ý có gọi điện cho Thầy nói về việc của Lan và em…Thầy cũng nghe các bạn kể và biết rõ sự tình rồi, thôi bây giờ nghe thầy, trong thời gian này hai đứa đừng gặp nhau nữa. Cho bạn ý học sau này ra trường thì tính sau.
- Em cũng có làm khó gì ông Nghĩa đâu, em và Lan có tình cảm với nhau từ lâu rồi, trong trường chắc ai cũng biết, chỉ có điều Thầy thấy đấy giờ em như vậy…nên chú Nghĩa mới cấm đoán, em cũng chỉ muốn gặp Lan nói chuyện một lần thôi…
- Thầy biết rồi, Thầy hiểu nhưng giờ mọi thứ đang như vậy để sau này hai đứa trưởng thành rồi tính sau.
- Em muốn gặp Lan một lần thôi.
- Sao Nam khó bảo thế nhỉ, giờ người ta viết đơn lên phường báo rằng em đe dọa nhà người ta, rồi sự việc lên trường em bị đuổi học thì làm thế nào, còn mấy tuần nữa là ra trường sao không cố nhẫn nhịn đi có phải tốt hơn không.
- Thầy cứ kệ em ạ, đuổi học cũng được em phải gặp Lan bằng được thì thôi.
Nói xong câu đó em đi vào lớp học tiếp, Thầy chủ nhiệm vì còn trẻ nên cũng hiểu tâm lí học sinh, đặc biệt trong lớp có lẽ ông ý quý em nhất, tuy nghịch ngợm nhưng lại có những ấn tượng sâu sắc về em. Và nhất có lần thầy đi chơi với bạn gái bị một bọn vớ vẩn nó trêu chọc, Thầy gọi điện và em đến giải quyết êm đẹp nên Thầy cũng vừa quý vừa nể em. Và cho đến khi em đi học về đến buổi chiều đang ngồi chơi bên xóm thì Thầy có điện:
- Alo! Nam à.
- Vâng em đây ạ.
- Uh vừa rồi thầy có qua nhà chú Nghĩa, Thầy cũng có nói việc của em cho chú ý nghe. Thầy có bảo ” Thôi thì bây giờ bọn trẻ nó đã như vậy rồi, học sinh của em cũng sắp ra trường rồi đi học ở xa, thì mong cô chú tạo điện kiện cho em ý gặp cháu nhà mình. Tuổi trẻ thì thôi cũng có lúc nông nổi, anh cho hai đứa gặp nhau một lần, cho bọn nó nói chuyện rõ ràng giải quyết những mâu thuẫn về vấn đề tính cảm, cho nó xong để còn tập chung vào học hành”
- Thế ông ý bảo sao ạ?
- Đầu tiên cũng có vẻ khó chịu, sau Thầy cũng phải xin mãi cuối cùng ông ý đưa cho Lan cái điện thoại bảo ” mau mà giải quyết với nó đi “. Đấy thế nên là em đừng có làm điều gì nó quá nhé.
- Vậy ạ, vâng vâng thế em cám ơn Thầy nhé, Thầy đang ở đâu thế.
- Uhm không có gì, Thầy đang trên trường làm mấy việc, thôi em đi nghỉ đi nhé, mà nhớ nghe Thầy đừng có gây chuyện gì nữa nhé.
- Vâng vâng thế em cám ơn Thầy, em chào Thầy.
Mừng mừng tủi tủi em cầm điện thoại lên nhắn tin cho Lan:
- Em à, chú Nghĩa vừa đưa điện thoại cho em phải không, mình gặp nhau nhé.
Tin nhắn được gửi đi lúc 14h nhưng phải đến 16h hơn Lan mới nhắn lại:
- Em đang ở quán nước gần cổng trường anh lên đây đi.
Em chào mấy đại ca rồi lao vội về nhà, phi xe lên gần đến cổng trường thì bỗng dưng Phương từ đâu phi tới:
- Anh Nam, anh đi đâu mà mấy hôm nay em nhắn tin anh không trả lời em.
Vừa nói Phương vừa lao vào cầm tay em lôi đi;
- Đi, đi ra đây em cho anh xem cái này hay lắm…
Em chưa kịp nói điều gì thì trong một quán nước, Lan đi ra rồi quay mặt sang chỗ khác lên xe đạp đi về. Em vội gạt tay Phương ra và chạy lại tới chỗ Lan chặn lấy đầu xe thì đã thấy đôi mắt Lan đỏ hoe, gương mặt đầy ấm ức:
- Anh bỏ tay ra đi.
- Không phải như em nghĩ đâu, anh lên đây là để gặp em mà.
- Bỏ ra, để em còn đi về.
- Anh xin em đấy, chỉ là hiểu nhâm thôi mà…
Mặt Lan uất ức rồi quát:
- BỎ RA!
Em vừa sợ vừa xấu hổ với những người đứng xung quanh đang nhìn về hai đứa, trong đó có cả Phương mặt đang thẫn thờ. Bực mình vì Lan chưa hiểu rõ sự việc đã quát với em như vậy, và một chút bất cần em mới nói lại:
- Em nghĩ sao cũng được, nhưng anh cần một lần gặp nói chuyện cuối cùng để giải quyết việc này.
Thấy mặt em có vẻ nghiêm túc Lan cũng nhẹ giọng và nói lại với vẻ bất cần:
- Vậy được, 8h tối hôm nay anh ra đầu góc chợ gần trường.
Em buông tay ra khỏi đầu xe rồi nhìn Lan đi về, định nói một câu gì đó quen thuộc mà không thành lời, miệng cứ ậm ừ ” anh.. anh…yêu em…”.
Quay lại em đã thấy những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt Phương. cũng định nói điều gì đó với Phương, nhưng cô bé đã vội chạy lại tới chiếc xe mở cốp ra, ánh mắt đầy vẻ oán hận Phương cầm một hộp quà vứt xuống cái rãnh nước gần đó, rồi lên xe phóng vút đi. Còn em lằng lặng ra về một mình trong sự tò mò và những lời xì xào bàn tán của mọi người đứng gần đó.
Đi về đến nhà em nằm vật vờ như chờ chết:
19h15′
Thấy trời có vài cơn gió lạ, sợ sẽ có mưa nên em đi lên luôn gần đến nơi hẹn. Ở đây là một góc chợ tạm của người dân, nên đến tối mọi người đã đóng cửa và thu dọn đồ đạc. Em đứng co do dưới mái hiên của một cửa hàng bán hoa quả đã đóng cửa. Đi ra đi vào ngóng xem Lan đã tới chưa, đốt tới gần nữa bao thuốc thì có vài giọt mưa lưa thưa rơi xuống. Từ đằng xa em nhìn thấy có hai người con gái đang đạp xe, tới gần thì đó là Lan và một người bạn. Lan bảo người kia đạp xe ra chỗ khác rồi cầm ô chạy tới gần mái hiên nơi em đứng…
- Anh đến lâu chưa.
- Uh anh vừa mới đến thôi…
…lặng im…
…rồi im lặng…
5 phút…
…rồi 10 phút…
Mỗi người tựa vào một góc cách xa nhau đứng nhìn những giọt mưa