rơi ngày càng mau. Nghoảnh mặt lại hai đứa cùng hỏi một lúc:
+ Anh/em ăn cơm chưa.
Câu hỏi quen thuộc của hai đứa như phá vỡ một bầu không khí nặng nề, thấy Lan hỏi vậy nên em nói tiếp:
- Anh vừa ăn rồi…Em có thể tha thứ cho anh không.
- Mình nên chia tay anh à.
- Tại sao?. Chắc em hiểu nhầm chuyện anh với Phương rồi.
- Em không nghĩ vậy, ngày trước dù anh có đi cùng với bao người con gái khác em cũng không để ý, nhưng giờ đây con người anh đã thay đổi rồi.
- Vậy được anh hiểu rồi, đúng vậy đấy nhà anh đã không còn gì…
- Anh biết em không có ý nói vậy mà. Chú nghĩa và mọi người suốt ngày mắng anh, em sống trong ngôi nhà đó chỉ để nghe mọi người nói về anh. Bao lần rồi em chỉ biết chui lên phòng rồi khóc. Mình chia tay thì hơn, cuộc sống của anh và em giờ đây đã khác nhau.
Từ ở nhà em đã chuẩn bị tâm lí để đối phó với câu nói này, nào thì lao vào ôm và hôn Lan để mong cảm xúc lấn át lí trí của Lan. Nhưng sau khi nghe những câu nói của Lan bỗng dưng em cảm thấy mệt mỏi khi cứ phải cố giành giật một điều gì đó là không còn thuộc về mình. Có lẽ chia tay cũng tốt, Lan sẽ tập chung vào học hành hơn, Lan không còn mang tiếng với xã hội khi yêu một người như em.
Từ từ em bước tới gần Lan rồi ôm cô bé vào lòng thật chặt, đôi tay Lan khẽ hờ hờ nắm lấy bờ vai em. Giờ đây hơi ấm từ hai cơ thể…nhưng trong đó có cả sự lạnh lùng của hai trái tim…Có lẽ em phải buông tay ra thôi:
- Bức tranh anh đã điền tên hai đứa vào rồi, em cầm lấy đi…Vậy mình chia tay. Chúc em hạnh phúc…
Lan bật khóc, một tay che lấy miệng giữ lấy từng tiếng nấc nghẹn đắng trong cổ họng, một tay đưa em chiếc ô:
- Anh cầm đi, che lên không mưa…anh lại ốm.
Em quay mặt và bước đi mặc cho Lan buông chiếc ô rồi ngồi sụp xuống ôm mặt khóc. Mái hiên ngày xưa nơi hai đứa đã trao cho nhau những nụ hôn đầu, giờ đây một lần nữa nó lại chứng kiến sự kết thúc của hai đứa. Trời mưa mỗi lúc một to hơn, những hạt mưa như tát vào mặt em lúc này, như trừng phạt sự ngu ngốc của em đã làm mất đi một người con gái mà em đã yêu thương.
Một lần nữa em lại đi dưới cơn mưa, nhưng giờ đây đã không còn ai đi bên cạnh nữa rồi. Sẽ không còn vòng tay của ai đó sưởi ấm cho mình đỡ lạnh, giờ đây có lẽ phải tự xoa tay cho bớt lạnh thôi. Có lẽ Lan đang nhìn em bước đi, có lẽ Lan đang khóc…Không sao những giọt mưa sẽ làm tan dần những giọt nước mắt đó. Từ từ hai đứa sẽ quên được nhau thôi.
Những ngày sau đó em sống trong vô vọng và chán nản, thường hay cáu bẳn với Mẹ nhưng rồi nghĩ lại thấy thương Mẹ nhất, suy cho cùng Mẹ mới là người Phụ Nữ mà mình yêu quý nhất. Về Phương cũng không thấy cô bé đó nhắn tin, em cũng chẳng hỏi han vì mình có yêu người ta đâu, có liên lạc lại cũng chỉ làm Phương thêm đau khổ.
Những thời gian sau em và Lan không còn gặp nhau, thỉnh thoảng vẫn chạm mặt nhau ở trường nhưng không còn là những nụ cười và cái ánh mắt nhìn trìu mến thay vào đó là sự lạnh nhạt đến ngê người của cả hai như thể chứng minh ” mình cứng cỏi hơn “.
Và nếu chỉ đơn giản như thế thì cũng tốt thôi, nhưng sự nhớ nhung là không thể không xảy ra, em biết Lan vẫn thường xuyên khóc một mình khi đêm về, rồi có khi nhìn thấy em ở đâu đó khi đang ngồi nói chuyện với đứa bạn hay vô tình gặp trên đường.
Cũng đã có lần Lan gọi điện và kêu nhớ em khi cái ” tôi ” trong người quá lớn cũng sẽ tan ra bởi sự nhớ nhung, vì đôi khi chỉ cần nghe được giọng nói của nhau cũng đã cảm thấy ấm áp hơn. Em biết nhưng sẽ không thay đổi đâu, vì mọi chuyện dù sao cũng đã được một thời gian rồi, cả hai đã dần quen với sự thiếu vắng nhau, không sao mà rồi sẽ qua thôi dù đôi lúc trái tim lại co thắt lại khi nhìn thấy người này người kia đi cùng nhau, hay nhìn thấy những nơi có kỉ niệm của hai đứa, và cả những cơn mưa !
Đọc xong bạn hãy dành vài phút…rồi đọc sang phần mới nhé./
Phần III.
Chap 33: Hồi sinh.
Thời gian thấm thoát trôi đi, em cũng đã ra trường và để lại một cô bé ngày nào giờ đây đã trưởng thành qua một mốt tình đầy máu và nước mắt. Thời gian này vì là một thằng học dốt nên chẳng dám thi trường nào các bác ạ. Còn về nhà em thì kinh tế cũng đã hồi phục, hàng hóa đã bắt đầu bán chạy hơn, chẳng mấy chốc nhà đã là một đại lý cung cấp một mặt hàng hot mà ngày nào người ta cũng phải dùng. Đó là giấy, không phải là giấy vệ sinh, mà là giấy từ A1 đến A4 A5, mở rộng ra đó là cả một đại lý văn phòng phẩm.
Cũng chính từ nhu cầu của khách hành nên Mẹ có mua một cái com pu tơ về, phần để em ngồi chơi điện tử giết thời gian, phần để phục vụ công việc. Những ngày tháng này em đã bắt đầu làm quen với khái niệm diễn đàn, vì thế những forum nổi tiếng trong thế giới mạng chẳng mấy chốc đã biết đến tên tuổi của em dưới chức danh member.
Thấy các thanh niên dạo này có vẻ thích up ảnh lên với các tư thế phồng mồm trợn má và nhận mọi gạch đá từ phía các thành viên, nên em cũng a dua @ làm vài kiểu đao kiếm lên cho nó nể. Thấy những bức hình của một chàng trai lạ lùng đến từ miền đất hứa với vẻ đẹp kiêu sa cá chạy, nên các nữ sinh thích lắm thi nhau vào comment:
” Làm ơn cho cái size nhỏ giùm cái bạn ơi”
Và đúng là như cá gặp muối, hổ gặp suối. Vào lúc em đang chìm trong thế giới ảo thì một sự kiện nổ ra khiến cho các thanh niên thi nhau đua vào, đó là 360 độ. Được cái suốt ngày ngồi không nên em chăm chút cho cái blog em lắm, thỉnh thoảng còn viết những tâm sự của mình lên đó, rồi viết cả câu chuyện mối tình đầu. Thấy giọng văn trong sáng và ngây ngô như một đứa trẻ nên các bạn nữ thích lắm, chẳng mấy chốc hai từ ” hot blog” đã được các bạn biết tới.
Còn về phần xã hội thâm, từ cái ngày gia nhập bang hội của các đại ca nên cơ thể em đã cứng cáp hơn hẳn. Giờ đây em đã là một chàng trai cơ bắp của thế kỉ 20, nên đi đến đâu thấy chuyện bất bình là em đứng ra giải quyết êm đẹp.
Vài lần đi mua xôi ăn sáng thấy mấy thằng cấp 2 trấn lột sữa của mấy em nhỏ cấp 1, bực mình vì cái thói côn đồ lộng hành của chúng nó giám bắt chước em ngày xưa. Em mới ra tay cho bọn kia một trận, thế là từ đó em là thần tượng của mấy thằng ku cấp 1, nên cứ gặp em ở đâu là:
- Chúng em chào sư phụ ạ.
- Ờ sư phụ chào chúng em, đi học ngoan nhé nghe lời bố mẹ đấy.
- Vâng sư phụ uống sữa với em đi.
- Ờ sao còn có nửa hộp thôi à, thôi đưa đây sư phụ xin, cả mấy cái kẹo mút kia nữa ăn làm gì hại ruột, đưa đây sư phụ nộp vào kho bạc nhé.
- Dạ vâng ạ.
Thế là từ đó có vài lần gặp phụ huynh mấy thằng ku đó đèo trên đường, bọn nó lại vẫy tay chào rồi khoe với Ba/Mẹ:
” Sư phụ con kia, sự phụ làm ở kho bạc đó”
Còn vài lần đi ăn kem ốc quế gặp mấy thằng ku cấp 2, vừa thấy em bọn nó chạy bạn sống bán chết, em dồn theo:
- Chúng mày chạy đi đâu thế.
- Dạ em đi tìm chỗ tè ạ.
- Ờ đi đi rồi vào trường học, nghe lời thầy cô nhớ chưa, tuổi bọn mày là dễ nhiễm thói hư tật xấu lắm đấy.
- Dạ vâng em xin nghe lời đại ca.
- Uhm có điếu thuốc nào không cho đại ca điếu.
- Dạ đây ạ.
- Đưa nốt mấy gói bimbim đây, đi học ai cho mang quà vặt vào lớp hả, đưa đây.
- Dạ hixxx đây ạ.
Chẳng mấy chốc em đã là một ông trùm thực thụ trong giới giang hồ các cấp tiểu và trung học. Định mở rộng phạm vi địa bàn sang trường mầm non hoa