ui là người yêu của bạn nữ ngồi đằng sau Vân thì sao? – Em vừa nói vừa cười đểu (sở dĩ em nói vậy, thứ nhất là đánh bật lại cái ý kiến ngu dốt của thằng kia, thứ 2 tiện thể làm quen với bạn nữ ngồi cạnh Vân luôn.)
“Tui không cần biết, nhưng tui nói cho ông biết là tui vẫn sẽ tán Vân, và tui nghĩ là ông nên từ bỏ thì hơn”
“Ủa, sao anh tự tin vậy?” – Mình nói giọng khích bác.
“Bởi anh chẳng có cái gì hơn tui cả”
Cái quái gì thế nhỉ, lúc đó máu điên của em nó nổi lên, em lại gần thằng đó nói nhỏ:
“Thế anh có cái gì vậy”
“Tui hả, hơn hẳn anh, tôi yêu Vân nhiều hơn anh và một điều nữa là tui tự tin tui giàu hơn và hiểu Vân hơn anh đấy”
Nó nói thế đấy, các bác có sến không. Lúc này thì Vân và bạn đã vào nhà rồi vì sợ thằng đó quá. Em vẫn ở ngoài này các bác ợ. Mày sến thì bố cũng sến.
Em liền rút trong túi bộ bài ra đưa trước mặt hắn
“Có thể những cái đó anh hơn tui nhưng nói cho anh biết rằng hôm nay anh đã không hẹn được Vân đi uống cf với chiếc LX của anh, nhưng tui đã hẹn Vân uống CF chỉ với cái này đây” -
Em nói giọng đầy thách thức, giơ bộ bài ngay trước mặt nó.
“Hơ hơ, bộ bài liên quan gì đéo đến chuyện đó, anh mới đánh bài ăn được tiền à” – Hắn ta bắt đầu nói tục rồi cười, giọng chế giễu.
“Chiếc xe ga hạng trung của anh có công dụng là đi lại, và đó là tất cả những gì anh làm được với nó. Còn bộ bài này như tất cả mọi người nghĩ khi nhìn thấy nó, nó được dùng để sát phạt nhau nhưng khi vào tay tui thì nó lại có công dụng khác. Thậm chí tui có thể kiếm được tiền mua một chiếc xe như anh từ nó một cách chân chính” – Em nói nhỏ vào tai hắn tránh để mọi người nghe.
Sau đó em rút bộ bài ra, roẹt roẹt, 52 lá bài tách rời nhau theo một đường thẳng, giống như một chiếc lò xo được dãn ra sau đó thu lại như hình dáng cũ. Đó chính là Spring. Nhìn vào mắt hắn, em thấy được sự ngạc nhiên nhưng không dám biểu lộ.
Xong em quay lưng đi vào nhà (giống cảnh trong phim vãi).
Hắn không dám vào nhà, đứng yên hồi lâu sau đó nói vọng vào nhà:
“Vân, anh sẽ đợi trước nhà em cho đến khi em về”
Sau đó lui xe ra khỏi nhà em rồi mất hút.
Đợi hắn đi, em mới hỏi Vân hắn thật sự là ai. Vân kể là thằng này tán Vân, tuy nhiên Vân không thích vì bản tính cộc cằn và khá thô. Sau đó 3 đứa đi ra và ngồi ở một quán CF gần nhà.
Nói chuyện mới biết được bạn gái đi cùng Vân tên là Nga. Vừa nói chuyện vừa cúp hạt dưa một hồi lâu. Bỗng Nga lên tiếng…
“À anh Tú, nghe bé Vân kể anh diễn ảo thuật hay lắm, anh diễn cho em xem đi”
“Ừhm để từ từ nào, chờ anh chút nhé”
Em đứng dậy khỏi ghế, ra mở cốp xe lấy bộ bài và 1 cái que gỗ nhỏ. Chỉ như vậy là dư để em diễn. Em vào lại trong quán, Nga và Vân có vẻ háo hức với những gì sắp diễn ra.
Trước tiên là với cái que.
Bây giờ, anh sẽ cho các em xem cái que này, nó rất là đặc biệt và anh đặt tên nó là “Chip Chip” (cái cách gọi này em sáng tạo nên các bác ợ, dụng ý rất là thâm)
“Như các em thấy đấy, bây giờ anh sẽ gọi dấu mực gạch xanh này là “vạch”, hiện giờ trên cái que có 1 vạch đúng không?” – Vừa nói em vừa đưa cái que cho 2 bé xem với 1 dấu mực xanh gạch trên đó, đồng thời cho 2 bé kiểm tra chắc chắn là vạch mực này không dính vào tay cũng không thể nào xoá nó đi được bằng cách dùng tay chà xát.
“2 em thấy đấy, 2 em không thể nào xoá nó đi bằng tay. Nhưng với anh thì khác, bây giờ từ 1 vạch nó sẽ chuyển sang 2 vạch gần nhau, đấy, nhưng kỳ diệu hơn nữa, anh sẽ di chuyển cái vạch này ra xa khỏi cái vạch kia.. Ồ nó xa quá rồi, để anh thổi nó quay về nhé. Phù, nó đã lại gần nhau rồi. Cuối cùng kết quả là 2 vạch”
Những vạch mực như có phép màu, xuất hiện rồi biến mất, xa nhau rồi lại gần nhau, như có một phép màu, Vân và Nga la toáng lên”
“Ớ, sao hay vậy, ủa, vạch mực đâu rồi… Úi, sao lúc nãy có 1 vạch giờ lại là 2 vạch”
Diễn xong thì Nga vội giật lấy cái que xăm soi và cuối cùng là em ấy chả biết như thế nào mà em lại làm được như thế cả.
Các bác đã hiểu được thâm ý của em khi đặt tên que là CHIP CHIP chưa ợ.
Và phần trình diễn tiếp theo với bộ bài thì khỏi phải nói, biến hoá, ảo khôn lường, không thể thành có thể. Đến nỗi bàn có 4 anh chị ngồi cạnh em cũng theo dõi là các bác hiểu rồi. Tràn vỗ tay kết thúc màn biểu diễn. Em, Vân và Nga lại tiếp tục nói chuyện, em không để ý Vân mà để ý Nga.
Nga nhìn rất là hiền, hỏi ra thì được biết Nga đang đi làm được 1 năm, ăn nói có duyên. Em ấn tượng Nga về những điểm này.
Sau khi buổi cf kết thúc thì em tiễn 2 bé về nhà vì nhà 2 bé khá xa, tuốt trên Hoà Sơn các bác ợ. Lúc đi thì em tưởng đâu không xa lắm ai dè qua tận nghĩa địa. Lúc đó 10h rồi, tiễn 2 bé về tới nơi thì em phải chạy ngang qua cái nghĩa địa 1 mình. Lần đầu đi nên mặc dù không sợ ma cỏ nhưng cái tiếng gió vù vù cũng làm em thấy hơi ớn các bác ợ. Thế là trên chiếc sirius có tỷ số nén: 9.3: 1 / công suất tối đa: 6.6kw/8000rpm Mô men cực đại: 9,0 Nm/5000rpm, tăng tốc từ 1 lên 100km trong vòng 20 giây thì em phóng như bay về nhà.
Phù, về tới nhà, rồi,vứt điện thoại lên cái chăn, em tắm một phát vì đi đường xa về bụi ghê lắm. Tắm xong thoải mái hẳn, bước lên cầu thang, mở cái lap lướt web tí thì “tít, tít” có 1 tin nhắn đến. Là Vân…
Em hơi ngạc nhiên vì giờ này khá trễ rồi mà Vân vẫn còn thức. Em liền nhấn nút “Show Message”
“Em cảm ơn anh nhiều về buổi tối ngày hôm nay nha”
Em nhắn lại: “À, không có gì đâu em, con trai phải ga lăng tí chứ, hehe ”
Tiếp theo là một tin nhắn khiến em hơi bị bất ngờ:
“À, anh thấy bé Nga thế nào, được không, có cần em giới thiệu không?”
Hơi ngạc nhiên tí nhưng vì người em để ý là Nga chứ không phải là Vân, thế là:
“Ừ, anh thích tính và cách nói chuyện của Nga đó nhưng mà không biết Nga có thích anh không”
“Trời, thì phải nói chuyện lâu mới biết hợp nhau hay không chứ”
“Ừ, vậy em đưa số đây cho anh đi, để anh nhắn tin với Nga”
Thế là Vân đưa số của Nga cho em, mọi việc bắt đầu từ đây. Sau khi Vân đưa số thì em lưu lại rồi nhắn tin ngay và luôn.
“Cho hỏi số này có phải của Nga không?” – Mặc dù biết là đúng nhưng em vẫn hỏi cho lịch sự
“Ừh, Nga đây, mà ai đấy”
“Hehe, anh Tú nè, bé Vân mới đưa số em cho anh để khi nào tiện đi uống cafe tiếp ”
“Ừh, hihi, mà anh nè, giờ em buồn ngủ quá, sáng mai phải đi làm nữa, để khi khác mình nói chuyện nha anh”
Biết lúc này là quá trễ, vả lại mình nhắn tin ngay để thân mật hơn, lần sau dễ nói chuyện hơn.
“Ừh, giờ này cũng trễ rồi còn gì, thôi em ngủ đi, ngày mai còn đi làm”
“Dạ, anh cũng ngủ đi nha, chúc anh ngủ ngon”
“Cảm ơn em, chúc em ngủ ngon nhé”
Sau đó thì em ngủ luôn. Một giấc ngủ thật sâu và thật ngon như lời chúc của em í.
Ò…ó…o, tiếng quen thuộc của con gà trống nhà em nuôi gáy, vậy là một ngày mới đã bắt đầu.
Sửa soạn đồ chuẩn bị đi học thôi, haizz, hôm nay học chán phèo, có 2 tiết mà bắt em chạy 25 cây số đến trường, nhưng mà vẫn phải đi cho nó lành, ở nhà cũng chẳng biết làm gì.
2 tiết học vô vị và nhàm chám trôi qua. Lúc này là 9h. Em ra chỗ giữ xe lấy xe ra về. Trong lúc đợi em liền nhắn 1 tin cho Nga.
“Em đang làm gì đó, anh có làm phiền em làm việc không”
Ngay lập tức có tin nhắn trả lời lại ngay: “Hihi, em đang rảnh không có ai nói chuyện đây, nãy giờ không có bệnh nhân nào khám cả. Em cũ