là quyết tâm, là sự nhẫn nại, kiên trì. Phải nói là kiên trì tột bậc.
Và em thay đổi như thế đó… Tuy nhiên em vẫn có một cảm giác buồn, buồn vì chưa có một nửa kia thật sự của mình, buồn vì không biết bao giờ tình yêu sẽ tới, nhưng rồi em sực nhớ lại câu hát:
“Đừng nên cố gắng tìm thấy nhau, đừng nên cố bước cùng nỗi đau. Tình yêu có lúc tự tìm đến với ta, trong đêm tối cô đơn…”
Cuộc sống luôn chất chứa những thứ kỳ lạ nhất mà ta không biết mặc dù chúng luôn hiện hữu quanh ta hằng ngày, chúng ta không biết rằng từ việc đơn giản, nếu chúng ta để ý nó sẽ nảy sinh muôn vàn điều kỳ lạ khác, mà chúng ta không thể nào ngờ tới.
Cuộc sống và sinh hoạt của em vẫn diễn ra bình thường, cho đến một ngày…
“Anh Tú, chiều nay anh rảnh không – Tiếng thằng Tuân (thằng em kết nghĩa của em )
“Có, mà gì thế” – Em thắc mắc.
“Anh đi cắt tóc với em đi.”
“Điên, mi cắt tóc tao đi theo làm gì”
“Đi với em cho vui, đi một mình chán quá”
Ngẫm lại chiều hôm đó cũng chẳng có gì làm nên em đồng ý.
Địa điểm nó cắt tóc là quán Kenny Lĩnh, một quán nằm đối diện chợ Hòa Khánh.
“Brừm, brừm”. Tiếng xe máy của em chạy vào trước cửa quán.
Dựng chiếc xe ngay đó, em và Tuân bước vào, quán nhìn tuy nhỏ nhưng khá đầy đủ, có vài anh để tóc cũng ngầu lắm, đon đả mời ngồi.
“Em cắt tóc hả” (chỉ vào em)
“À không, thằng em em cắt” – Em vừa cười vừa chỉ vào thằng Tuân
Thế là thằng Tuân leo lên ghế cho lũ thợ cắt. Em thì ngồi tại ghế đợi.
Ngồi mãi, chẳng có gì làm chán quá, may mà em có đem theo bộ bài, ngồi ngứa tay liền rút ra flourish, dù gì thì mình cũng có vài move như 360 spider, Mary Jane, Sybil … (“flourish” thuật ngữ dùng để chỉ việc biểu diễn những động tác lạ và đẹp với bộ bài, “move” hiểu nôm na là tên của động tác đó.)
Có thằng nhỏ ngồi bên, học lớp 9 tỏ ra vẻ rất thích thú, nó liền áp lại gần em, nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ (lúc này em lạnh lùng vãi ra), cả quán bắt đầu chú ý. Thế là em tung thêm những cái khác đẹp hơn như là spring, anaconda, stardust, ôi dào. Cả quán sững sờ. Em cũng không lạ lắm vì vào quán cf với anh Liêm thì chuyện này gặp như cơm bữa, cảm giác được người khác chú ý như vậy nó phê vieo các bác ợ.
Rồi không biết làm thế nào mà cà quán mua cà phê về rồi kêu em diễn ảo thuật cho cả quán xem. Haizz, thường thôi, này thì diễn….
Nói chung thì khỏi nói cái vẻ mặt của mọi người trong quán sock đến mức nào (dù chỉ là diễn vài trò đơn giản như là Ambitious routine).
Sau đó thì chủ quán xin số điện thoại em, rồi có cả 1 bé trong quán xin số (em này tên là Vân, khá xinh) và hẹn gặp em trong 1 ngày gần nhất.
Sau một thời gian….
Một hôm, đang ngồi xem TV ở nhà, lúc đó khuya rồi, bỗng có tin nhắn của một số lạ.
“Cho hỏi có phải đây là số anh Tú không…”
Em liền nhắn lại: “Ừ, đúng rồi, ai đấy???”
“Em Vân nè, lâu ngày không gặp anh, mấy bữa nay sao anh không lên quán chơi”
À thì ra là bé Vân (bé xin số em ở quán cắt tóc ấy ợ). Em nhắn lại:
“À Vân hả, anh biết rồi, sao bữa nay nhắn tin cho anh thế”
“Ủa, nhắn tin nói chuyện không được hả?”
Blah, Blah một hồi thì cuối cùng em có một cái hẹn đi uống CF (do em đề nghị nhá mấy bác)
Ngày hẹn đã tới, lúc đó, em chạy lên chợ Hòa Khánh vì chỗ hẹn là trước cổng chợ, vì háo hức nên em đã tới sớm 1 tí, may mà trước chợ là nhà bà cô ruột em nên em tấp vào đó ngồi nói chuyện với bả, cũng là để chờ bé Vân tới
Quán cô em bán mỳ quảng lúc đó còn sớm nên cũng ít khách, em định ăn mỳ mà thôi, mất công bả không lấy tiền (em trả mấy lần mà có lấy đâu, mà thế thì ngại lắm). Nói chuyện một hồi thì tới đúng giờ hẹn, em liền chạy ra lại trước cổng chợ để đợi.
Cuối cùng thì Vân cũng tới, sau xe có chở thêm 1 bé nữa. Bịt mặt kín mít. Ủa, mà hình như có thằng nào theo cùng – em thắc mắc!
Vân tới gần em nói: “Anh cứ chạy đi, em theo sau, anh đừng nói gì hết”
Mặc dù là không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng em nghe theo lời Vân chạy xe xuống quán cà phê gần nhà em. Thằng đó đi theo, em nghĩ là bạn bé Vân rủ theo. Vân chạy sau liền nói:
“Anh cứ đi bình thường nha, đừng nói gì hết”
“Ừh, mà ai đi theo vậy, bạn em à” – Em thắc mắc!
“Ai biết chi, tự nhiên đi theo em nãy giờ, mà anh cứ đi đi đừng nói gì với nó hết”
WTF, CẦN LỜI GIẢI THÍCH, em không hiểu chi hết, gì mà tự nhiên đi theo, thằng nào chai mặt dữ vậy.
Trong đầu em thoáng nghĩ là thằng này tán bé Vân…
DAMN HIM, nó cứ kè kè chiếc nouvo LX bên Vân hoài, nói gì đó, đi xe thì giật giật nhìn ngứa mắt dã man, kệ em vẫn đi bình thường, vân vẫn đi sát xe em.
Gần đầu hẻm, thì Vân nói: “Anh vào nhà anh đi anh Tú”
Mình cũng gần hiểu ra cơ sự. Tới nhà rồi, em quẹo xe vào. Vân đi theo.
????. Thằng đó cũng đi xe vào nhà em…
Biết là có chuyện, em mặc dù tính hiền, thù ghét chuyện tranh chấp cãi vả nhau nhưng gặp phải tình huống này, đã là thằng đàn ông 20 tuổi rồi chứ ít gì, thể hiện cái chất men 1 tí cũng chẳng hại gì.
Em lái xe vào ngõ nhà trước, Vân theo sau, thằng đó ở sau cùng.
“Kré..éttt”, “xoẹt”, “kịch”, Em phanh xe gấp và gạt chân chống xuống, nghe thật mạnh.
Vân chở bạn cũng dừng lại. Dựng xe ở góc cây dừa trước nhà. Vân và bạn gần như đồng thanh:
“Anh, từ từ”.
Lúc đó em không để ý tới lời Vân nói nữa. thằng đó chưa dựng xe xuống, em biết ép nó ngồi luôn trên xe sẽ có lợi thế hơn cho mình nếu có xảy tranh chấp đánh nhau(vì thằng đó cao to, còn em thì cao hơn nó nhưng không to bằng nó, hê hê).
“Xin lỗi, tui không biết anh là ai hết, và cũng không cho phép anh vào nhà của tui mà không có sự cho phép của tui” – Em nói rành rọt từng chữ, rất bình tình và cũng rất lịch sự.
Thằng đó nhìn em: “Anh là bạn trai của Vân à, hay sao?”
“Không? Mà cái chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến việc tui nói anh phải rời khỏi nhà tui cả, hai chuyện đó không liên quan, anh hiểu chứ” – Em rất bình tĩnh.
Thằng này hình như cũng biết điều, vì đây là nằm vùng của em, có cả người nhà em trong nhà (người nhà em lúc này vẫn tưởng em đang nói chuyện với bạn nên chẳng chú ý gì).
“Tui biết, nhưng mà tui là bạn của Vân, tui theo Vân chơi, sao anh lại làm thế” – Nó trả lời với giọng đầy lý lẽ, có thể nếu mà không nằm vùng của em chắc nó đòi phồng em rồi.
Em điên máu lên nhưng vẫn chịu được, quay sang Vân, hỏi:
“Vân, đây là bạn em à” – Em hỏi 1 câu như biết chắc được câu trả lời.
“Em quen, nhưng em không rủ anh ấy theo anh à” – Vân chỉ nói như vậy
Vân không dám nói với em là hãy đuổi thằng kia về ư?? Chắc là thằng này tán Vân nhưng Vân không chịu. Em nghĩ thế.
“Đấy, anh thấy đấy, anh quen Vân là chuyện của anh, tui rủ Vân tới nhà tui chơi nhưng Vân không rủ anh theo. Anh thấy sao, đó là lí do tôi mời anh ra khỏi nhà tôi, được chứ” – Giọng em vẫn rành rọt từng chữ. Này thì lý lẽ với bố.
“Hình như anh tán Vân đúng không, anh chơi thế là không đẹp rồi”- Nó nói đồng thời quay sang Vân.
“Vân, anh buồn lắm, anh chỉ muốn đi uống cf tâm sự với em thôi” – Giọng nó năn nỉ.
“Em xin lỗi, em không thích như vậy, em đi với anh Tú rồi” – Vân khẳng định chắc nịch.
“Hắn sắp là người yêu em phải không, em tệ lắm Vân à”
Nghe cách nó gọi em như vậy, rồi còn quay sang trách Vân, em phang ngay:
“Ồ, sao anh biết tui sắp là người yêu của Vân, lỡ t