Sau đó tiếp tục hát hò, em uống khá nhiều, say rồi. Đến giờ về, em tiễn Nga tới nhà vì đường xa mà khuya Nga lại về một mình, dù Nga nói là anh say rồi về đi chứ sao tiễn em được nhưng em vẫn kiên quyết: “Anh say sơ sơ thôi mà, đủ để tiễn em đó” em cố cười tươi tỉnh để chứng mình mặc dù lúc đó trời đất quay cuồng rồi.
Thế rồi mọi chuyện cũng ổn, tiễn Nga về xong, em rửa mặt phát cho tỉnh táo
Bữa hôm đó em biết ngay về nhà thể nào thì Nga cũng khen em hát hay. Rồi, màn dạo đầu đã thành công. Tiếp theo là xác định tránh rơi vào Friend Zone với Nga. Em cho tình yêu là duyên số, và dường như Nga quen em cũng là do duyên số. Yêu là do duyên số nhưng tán gái phải phải theo một quy tắc nhất định nào đó. Em thử áp dụng những thứ trong cuốn sách mà anh Liêm giới thiệu cho em trên VOZ này. Đó là Bí Kíp Luyện Rồng.
“Hôm nay anh hát hay ghê, diễn cũng hay nữa, hihi”
Em nhắn ngay 1 tin: “Em khen anh quá rồi, mà nghĩ lại thấy đúng thật hehe” (thứ nhất, con gái thích con trai tự tin).
Tiếp đó thêm 1 tin nhắn nữa: “À, sao hôm nay em đẹp thế, quyến rũ nhiều anh lắm nhỉ, thấy anh nào cũng kè kè bên em” đúng hôm đó em ấy xinh thật các bác ợ, có vài thằng cứ sáp vào ẻm nói chuyện kinh lắm, cơ mà em chả quan tâm mấy thằng đó)
Tin nhắn này là chủ chốt để tránh rơi vào Friend Zone, phải cho đối phương hiểu là mình đang có ý đồ tấn công.
“Hi, chỉ là bạn bè thôi mà anh. Mà anh buồn ngủ chưa. Em có làm phiền anh không”
Phải nói là bí kíp luyện rồng em khá nằm lòng, thứ 3 cần phải tinh tế, và hiểu được con gái muốn gì. Và tất nhiên lúc đó khuya rồi, em ấy muốn ngủ để mai đi làm sớm.
“Anh làm phiền em thì có, em buồn ngủ rồi phải không, thôi em ngủ đi nhé, mai còn phải đi làm sớm, chúc bé Vịt Trời ngủ ngon” (em ý tên là Thiên Nga các bác ợ)
Kết quả là chính xác các bác ợ: “Hi, sao anh biết hay vậy. Ghét anh ghê, dám gọi em là Vịt Trời ^^. Thôi em ngủ đây. Anh cũng ngủ ngon nhé.”
Không thích gọi thế mới lạ. Thế là xong xuôi rồi đấy các bác. Bước thứ 2, tránh rơi vào Friend Zone đã hoàn tất.
Càng ngày, tình cảm em dành cho Nga ngày càng lớn các bác ợ. Trong đầu lúc nào cũng nghĩ về em í. Em cũng nghĩ rằng Nga cũng đã thích em. (em chỉ nghĩ vậy thôi, để lấy cái gọi là động lực). Em thích Nga thật rồi. Và sau bước tránh rơi vào Friend Zone hoàn tất thì…
Bước thứ 3. TẤN CÔNG…
4 ngày sau
“Anh đang làm chi đó” – Là Nga nhắn cho em trước.
Hình như em í cảm nắng mình rồi. Em liền nhắn tin lại.
“À, anh đang ngồi luyện đàn ấy mà, hôm nay em không làm hay sao mà nhắn tin cho anh thế”
“Ơ, thế đi làm không nhắn tin cho anh được à, hihi, ủa mà anh biết đánh đàn hả, đàn gì thế ”
Lúc này, là một VOZER thì em nghĩ ngay đến đàn bà nhưng em không ghi vậy đâu nhé. Ngu à.
“À, đàn guitar, mà em đang làm gì đó”
“Em đang ở nhà, anh ơi…”
Cái gì đây,. .. là ý gì.
“Sao vậy em, có chuyện gì à, nói thử anh nghe xem nào.”
“Em sắp ra công tác ở Hà Nội rồi, năm sau mới về”
WTF, em không tin vào mắt mình. Đừng có đùa chứ, năm sau cơ à.
“Sao em phải đi Hà Nội” – Em hỏi bằng tin nhắn chứ em thật sự hốt hoảng.
“Em phải ra đó công tác anh à, sếp em chuyển đi”
Cả thế giới trong em như sụp đổ. Chẳng lẽ số mình là thế này sao…
Nghe tin Nga ra Hà Nội công tác thì em buồn thật sự các bác ạ. Với khoảng cách địa lý xa như thế thì xa mặt thì cũng cách lòng. Có thể với em thì không như vậy nhưng Nga lại khác thì sao. Dẫu gì em và Nga cũng chỉ mới gặp nhau 2 lần.
Nhưng em không bỏ cuộc. Em nghĩ là Nga muốn thử em thôi. Em liền nhắn tin lại:
“Cuối năm em mới về à, lâu nhỉ, em cố gắng giữ gìn sức khoẻ nhé” – Không nên tỏ ra yếu đuối hay bi luỵ trước một sự thật đau khổ nào đó trước con gái. Em tự nhủ
“Dạ, không biết khi nào em mới gặp lại anh và Vân nữa, em không muốn đi tí nào”
Với dòng tin nhắn này của Nga thì suy nghĩ của em lại khác, có lẽ là Nga ra Hà Nội công tác thật rồi, lúc đó em buồn kinh khủng. Nghĩ lại chuyện tình của mình sao mà gặp nhiều trắc trở.
Và lúc đó, không hiểu vì sao, em quyết định vẫn sẽ đợi Nga, vẫn sẽ nhắn tin cho Nga hằng ngày, dẫu xa lắm.
“Ừh, khi nào em đi?”
“Dạ 2 ngày nữa anh”
“Ừh, em đi mạnh khoẻ nhé.!Chúc em may mắn và có nhiều niềm vui ở ngoài đó”
“Huhu, em không muốn đi tí nào, nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ bạn bè lắm”
“Mẹ cũng sẽ hiểu và rồi em cũng sẽ về mà, em đừng lo, bây giờ anh phải làm việc này tí đã. Em cũng nghỉ ngơi đi nhé. Tạm biệt em”
“Dạ. bb anh”
Tối hôm đó em nằm trằn trọc không ngủ được các bác ạ, bây giờ sẽ như thế nào, đợi thì xác định là đợi rồi đó nhưng em vẫn thấy nó thiếu hụt và đau khổ lắm. Tâm trạng em lúc đó rất là buồn. Cực kỳ buồn.
Rồi ngày đó cũng tới, Nga ra Hà Nội bằng tàu, em muốn tiễn nhưng Nga bảo là không muốn phiền em nên không cho, em luôn miệng nhắc Nga chú ý giữ gìn sức khoẻ vì lúc đó ngoài Hà Nội lạnh lắm, lạnh hơn Đà Nẵng nhiều.
Ngày thứ nhất Nga đến Hà Nội em liền gửi một tin nhắn buổi sáng:
“Ngày đầu ở Hà Nội, em cố gắng làm quen với mọi người, đặc biệt chú ý giữ gìn sức khoẻ nhé, anh sẽ nhắn tin cho em mỗi ngày”
Sau một hồi thì Nga nhắn tin cho em:
“Anh đang làm gì đó, em ở ngoài này buồn quá anh ơi.”
Thương bé quá, em nhắn 1 tin an ủi: “Cố gắng lên em, còn công tác dài dài, em thế này sao mà làm việc được, cố lên nào”
“Em biết nhưng em nhớ mẹ quá, chắc không chịu nổi mất”
“Tội em quá, thôi ráng đi em, rồi em sẽ về thôi mà”
Sau một hồi nhắn tin thì em cũng ngưng để đi học, Nga cũng phải làm việc.
Em buồn mấy ngày nay rồi. Nỗi buồn không dứt được.
Ngày thứ 2 ở Hà Nội, em nhắn tin cho bé: “Hôm nay là ngày thứ 2 rồi, em cố gắng lên nhé, tình hình vẫn ổn chứ, nhớ giữ ấm nhé, trong này lạnh hơn rồi em ạ.”
Và ngày thứ 3 ở Hà Nội, sáng nay em đi học, tranh thủ chưa vào lớp em nhắn tin cho Nga:
“Đã là thứ 3 rồi đấy, chắc em đã quen với công việc rồi chứ, mong em mạnh khoẻ”
1 tin nhắn đến, là Nga.
“Anh đang làm gì đó, nói chuyện với em được không”
Dự là có chuyện, em liền nhắn lại: “Có chuyện gì hả em, nói anh nghe thử”
“Em nhớ nhà, nhớ mẹ nhớ bạn bè quá”
“Trời, lại thế rồi, tội em quá”
“3 ngày nữa em về”
WTF, cái gì, mình có nhìn lầm không, 3 ngày nữa. Em liền nhắn lại ngay:
“Sao mà 3 ngày nữa về, em nói công tác cuối năm mới về mà”
“Em nhớ nhà quá, em muốn về, em xin sếp cho em về, em chịu không nổi nữa”
Em mừng muốn chết nhưng vẫn giả vờ khuyên: “Em cố gắng lên chứ, mà sao xin về được”
Nga nhắn lại: “Có người vào thay em rồi, tối nay em sẽ về. Hic”
“Ừh, nếu thấy khó ở quá thì anh cũng ủng hộ em. Về ngay thế hả”
“Dạ. Giờ em mệt quá, em ngủ đã, ngoài này lạnh lắm anh à. Bb anh nhé. Anh cũng giữ gìn sức khoẻ”
“Ừh, bb em”
Hura, mừng quá, cuối cùng bé cũng về rồi. Em sực nhớ và xâu chuỗi các sự kiện lại.
Từ việc bỗng nhiên Nga đi công tác đột xuất 1 năm, đến việc không cho em tiễn, đến cả việc về đột xuất như thế này. Em nghĩ rằng Nga muốn thử em, đến bây giờ em vẫn chưa có câu trả lời.
Thế là Nga cũng về, em xin đón nhưng Nga không cho. Như vậy 80% là Nga muốn thử em. Em đoán vậy. Và nếu thật sự như vậy thì em đã thành công trong quá trình cưa cẩm rồi đấy các bác ợ. Hê hê.
Và đúng 2 ngày sau thì Nga về tới nhà. Lúc đó gần đến ngày 8/3 nữa các bác ợ. Em liền đề nghị:
“8