m biết, khiến cơn phẫn nộ và uất hận trong lòng Thư Phàm bùng lên dữ dội.
“…” Trác Phi Tuyết cắn chặt môi, im lặng không nói gì. Mười đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, Trác Phi Tuyết tự nhủ với lòng là phải cố gắng lên.
Trác Phi Tuyết đã cố chờ Hoàng Tuấn Kiệt ba năm, chờ hắn hồi tâm chuyển ý, chờ hắn yêu mình. Nhưng càng chờ, hắn lại càng rời xa. Cho đến một ngày, Trác Phi Tuyết mới nhận ra mình đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian, đã bỏ qua quá nhiều cơ hội tốt. Và giờ đây, hắn đã yêu một người con gái khác.
Hò hét chán, Thư Phàm cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh và tự chủ.
“Tôi và cô đi gặp Hoàng Tuấn Kiệt. Chúng ta ba mặt một lời giải quyết cho xong chuyện này. Tôi cần nghe chính miệng Hoàng Tuấn Kiệt thừa nhận, tôi mới tin.” Thư Phàm lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Trác Phi Tuyết. Vào lúc này, Thư Phàm biến thành một kẻ hỉ nộ vô thường.
Trác Phi Tuyết đứng trước đầu ngọn gió, làn váy và mái tóc khẽ bay bay, trông phiêu phiêu như một đám mây trên bầu trời.
Ngồi trong phòng làm việc của ông Gia Huy trên lầu hai, Hoàng Tuấn Kiệt trầm mặc chờ nghe ông Gia Huy nói trước.
“Cô gái mà con mang về tên là Bạch Thư Phàm?” Ông Gia Huy hỏi Hoàng Tuấn Kiệt. Mặc dù không muốn xen vào chuyện tình cảm cá nhân riêng tư của con trai, nhưng mọi chuyện đã vượt xa ra khỏi tầm kiểm soát, nên ông không thể không hỏi.
“Cô ấy là Bạch Thư Phàm.” Hoàng Tuấn Kiệt đơn giản nhắc lại tên của Thư Phàm cho ông Gia Huy nghe.
“Con và cô ấy yêu nhau? Hai đứa dự định sẽ kết hôn?” Ông Gia Huy lờ đi khuôn mặt lạnh lùng của thằng con trai, vẫn tiếp tục câu hỏi của mình.
“…” Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép, không đáp.
Ông Gia Huy cau mày nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Ông không hài lòng trước thái độ luôn tỏ vẻ lạnh nhạt và thờơ của Hoàng Tuấn Kiệt.
Cầm tách cà phê đặt trên bàn, ông Gia Huy nhấp một ngụm: “Con biết lý do vì sao bố cho gọi con lên đây không?”
“…” Hoàng Tuấn Kiệt vẫn một mực giữ im lặng. Hắn không phải là một kẻ kiệm lời, nhưng khi gặp phải những người hắn không thích, hắn không muốn nói gì cả.
Ông Gia Huy thở dài. Ông biết lý do vì sao Hoàng Tuấn Kiệt lại căm ghét và hận thù ông nhiều như thế. Nếu không phải do ông sống quá bạc tình và vô trách nhiệm, bà Dung – mẹ hắn đã không chết, và hắn cũng không phải sống trong cô nhi viện mất mấy năm.
“Con có biết mình có một đứa con gái riêng hơn hai tuổi không?” Ông Gia Huy biết không thể chờ mong Hoàng Tuấn Kiệt mở lời nói chuyện với mình trước, nên đành phải tự biên tự diễn.
Hoàng Tuấn Kiệt giật mình sửng sốt, nhìn thẳng vào mắt ông Gia Huy. Hắn không tin là bố hắn mang hắn ra để đùa giỡn, cũng không tin bố hắn tìm một nguyên nhân hết sức ngu ngốc này để có cớ nói chuyện với hắn.
Nếu điều này là sự thật, tại sao hắn lại không có một chút ấn tượng, hơn nữa từ trước đến nay hắn đâu có yêu ai, cũng đâu có qua đêm nhăng nhít với bất cứ cô gái nào đâu mà có thể có con gái riêng được?
Càng nghĩ Hoàng Tuấn Kiệt càng thấy loạn cả lên. Sống hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy mình chẳng khác gì một quân cờ cho người khác bài bố và sắp xếp.
Nhìn khuôn mặt biểu lộ sự kinh ngạc của Hoàng Tuấn Kiệt, ông Gia Huy biết cần phải giải thích thêm thì hắn mới nắm được vấn đề: “Con và Trác Phi Tuyết có một đứa con gái hơn hai tuổi.”
“Trác Phi Tuyết!” Vào lúc này, Hoàng Tuấn Kiệt không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi. Thanh âm của hắn dần dần tăng cao: “Tôi và Trác Phi Tuyết có một đứa con gái hơn hai tuổi?”
“Đúng.” Ông Gia Huy gật đầu đáp. Ông hài lòng vì Hoàng Tuấn Kiệt không còn giữ thái độ im lặng và thờơ nữa.
“Không thể nào!” Hoàng Tuấn Kiệt tức giận hét lên: “Tôi và cô ấy gặp nhau chỉ có mấy lần vào ba năm trước, sau đó mới gặp lại cách đây mấy hôm, làm sao có thể có con chung.” Hoàng Tuấn Kiệt không phải là một người đàn ông hồ đồ và lăng nhăng. Hắn là một kẻ chung tình trong tình yêu. Một khi yêu ai, hắn sẽ yêu hết lòng. Sống 29 năm, mối tình duy nhất của hắn chỉ có một mình Thư Phàm.
“Điều này con phải rõ hơn bố chứ?” Ông Gia Huy trào phúng nhìn Hoàng Tuấn Kiệt: “Lý do vì sao con và cô ta có con chung, con cũng không biết sao?”
“…” Hoàng Tuấn Kiệt siết chặt tay, trừng mắt nhìn ông Gia Huy. Hắn không thích ông Gia Huy dùng giọng điệu mỉa mai để nói chuyện với hắn.
Ông Gia Huy thu lại nụ cười nửa miệng của mình. Ông thức thời không chọc giận thêm Hoàng Tuấn Kiệt nữa. Nếu ông còn muốn tiếp tục lấy lòng hắn, ông phải tránh những câu nói và những hành động khiến hắn ghét mình thêm.
Trong khi hai cha con còn đang mắt to trừng mắt nhỏ, tiếng gõ cửa phòng vang lên.
“Ông chủ!” Tiếng của ông Hoàng.
“Vào đi!” Ông Gia Huy nói.
Ông Hoàng mở cửa phòng. Bước lại gần chỗ ông Gia Huy và Hoàng Tuấn Kiệt đang ngồi, ông Hoàng khẽ khom người: “Ông chủ! Cô Thư Phàm xin gặp cậu Kiệt.”
Ông Gia Huy liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Thấy khuôn mặt thằng con trai đại biến, ông cố gắng che dấu ý nghĩ hả hê của mình vào trong đáy mắt. Hoàng Tuấn Kiệt xem ra đã gặp phải đối thủ của mình rồi.
“Cho cô ấy vào.” Ông Gia Huy cũng muốn gặp mặt Thư Phàm một lần, nên đồng ý để Thư Phàm vào phòng làm việc.
Hoàng Tuấn Kiệt tâm tình tồi tệ. Hắn không có dũng khí đối mặt với Thư Phàm. Bảo hắn làm gì cũng được, nhưng đừng bảo hắn phải xa rời Thư Phàm.
Nhận được sự đồng ý của ông Gia Huy, Thư Phàm cùng Trác Phi Tuyết đi vào trong phòng.
Khuôn mặt Thư Phàm lúc này lạnh lùng như băng đá. Không ai có thể dò được tâm tưcủa Thư Phàm. Thư Phàm đã nén chặt tình cảm của mình xuống tận đáy lòng, tự ép bản thân mình phải cứng rắn và bình tĩnh đểứng phó với mọi chuyện.
Thư Phàm không nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, ánh mắt Thư Phàm dừng lại trên khuôn mặt của ông Gia Huy.
Ông Gia Huy tuy đã gần 60 tuổi, nhưng trông vẫn còn rất trẻ. Mái tóc đã có vài sợi tóc bạc, nước da ngăm đen, đôi môi mỏng hơi hếch lên cho thấy là một con người bạc tình và cao ngạo. Đôi mắt ông ta rất sắc. Nhìn mắt ông Gia Huy, Thư Phàm lại liên tưởng đến đôi mắt của Hoàng Tử Kì. Cha con bọn họ trông thật giống nhau.
“Chào bác!” Sau khi đánh giá sơ qua ông Gia Huy, Thư Phàm lễ phép chào hỏi.
Lúc Thư Phàm quan sát ông Gia Huy, ông ta cũng kín đáo quan sát và đánh giá Thư Phàm. Thấy Thư Phàm cư xử phải phép, không có vẻ sợ sệt, cũng không quá cuồng ngạo, ông Gia Huy bắt đầu có ấn tượng tốt về Thư Phàm.
“Chào cháu!” Ông Gia Huy mặc dù miệng đối đáp với Thư Phàm, nhưng mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Tất cả mọi phản ứng, biến hóa trên khuôn mặt Hoàng Tuấn Kiệt đều không thoát khỏi đôi mắt sắc bén của ông Gia Huy.
“Chào chú!” Trác Phi Tuyết cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt ông Gia Huy. Nói gì thì nói, dù Trác Phi Tuyết có gan cầu xin Thư Phàm buông tha cho Hoàng Tuấn Kiệt, có gan nói ra sự thật mình và hắn đã có con riêng, cũng không có khả năng ứng đối lanh lợi và uyển chuyển như Thư Phàm.
“Hai đứa ngồi đi!” Ông Gia Huy chỉ tay xuống chiếc ghế trống bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt.
Từ lúc Thư Phàm và Trác Phi Tuyết bước vào phòng, Hoàng Tuấn Kiệt chưa từng ngẩng đầu quay lại nhìn Thư Phàm. Hắn không biết phải dùng thái độ gì để đối diện với Thư Phàm.
Thư Phàm không khách sáo chọn một chỗ cạnh Hoàng Tuấn Kiệ