Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full

Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 4524

Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full

t. Trác Phi Tuyết rụt rè ngồi kế bên Thư Phàm.

Ông Gia Huy sâu sắc đánh giá Thư Phàm. Ông đang chờ xem bọn trẻ tự giải quyết rắc rối của mình thế nào.

Ông Hoàng bưng nước uống cho Thư Phàm và Trác Phi Tuyết.

Thư Phàm lúc nãy hò hét hơi nhiều, hai nữa đang bị ngọn lửa thiêu đốt cơ thể, nên uống liền ngay một ngụm.

Khóe môi ông Gia Huy co giật, ông nheo mắt nhìn Thư Phàm.

Hoàng Tuấn Kiệt khổ sở, chân tay luống cuống. Hắn muốn giải thích cho Thư Phàm hiểu là hắn không hề biết gì về chuyện này cả, cũng không có gan làm chuyện có lỗi với Thư Phàm. Nhưng mọi ngôn từ mà hắn định nói, đều bay sạch ra khỏi đầu mỗi khi hắn mấp máy môi.

Uống cạn ly nước lọc, Thư Phàm từ tốn đặt chiếc ly rỗng xuống mặt bàn.

“Hoàng Tuấn Kiệt! Tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Thư Phàm mềm nhẹ hỏi Hoàng Tuấn Kiệt. Trong giọng nói của Thư Phàm không hề có giận dữ, cũng không có một chút hờn ghen nào, mà nhàn nhạt giống như nước lã.

Hoàng Tuấn Kiệt kinh hoàng, đông cứng người ngồi trên ghế sô pha. Thà rằng Thư Phàm đánh và mắng chửu hắn, còn hơn dùng giọng nói lạnh lùng và xa cách này để nói chuyện với hắn. Hắn hiểu mỗi khi Thư Phàm nói chuyện khách sáo và xa cách với hắn, chứng tỏ Thư Phàm đang tức giận và phẫn nộ đến cực điểm.

“Em nói đi!” Hoàng Tuấn Kiệt cố giữ cho giọng nói của mình không run.

“Anh và Trác Phi Tuyết có một đứa con gái hơn hai tuổi?” Thư Phàm nhìn thẳng vào mắt Hoàng Tuấn Kiệt. Thư Phàm không cho phép hắn lẩn tránh ánh mắt oán hận và trách móc của mình.

“Anh…anh…” Hoàng Tuấn Kiệt gãi đầu. Hắn không biết phải trả lời Thư Phàm như thế nào cho phải. Hắn không nhớ một chút gì về mối quan hệ với Trác Phi Tuyết, làm sao hắn có thể khẳng định được hắn và cô ta có con chung hay không?

“Sao anh không trả lời em?” Thư Phàm trừng mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Cơn giận trong Thư Phàm bắt đầu bùng nổ và bộc phát. Chỉ cần Hoàng Tuấn Kiệt tìm cách lảng tránh và chối quanh co, Thư Phàm sẽ không ngần ngại dạy cho hắn một bài học.

Hoàng Tuấn Kiệt không trả lời Thư Phàm, hắn quay sang nhìn Trác Phi Tuyết: “Anh nghĩ rằng em nên giải thích rõ mọi chuyện đi. Anh cần câu trả lời của em.”

Hoàng Tuấn Kiệt vẫn nhớ đến ơn cứu mạng của Trác Phi Tuyết, vẫn coi cô ta là một cô em gái nhỏ nhắn và dễ thương. Nhưng Hoàng Tuấn Kiệt tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô ta, nếu cô ta dám dựng ch
uyện để chia rẽ tình cảm giữa hắn và Thư Phàm.

Trác Phi Tuyết ngước đôi mắt ngập đầy nước lên nhìn Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh…anh không nhớ gì sao? Chuyện…chuyện xảy ra vào buổi tối ba năm trước.” Mặt Trác Phi Tuyết chuyển màu liên tục. Dù sao cô ta là một người mặt mỏng, phải nhắc lại chuyện phong hoa tuyết nguyệt của mình, không tránh khỏi xấu hổ và ngượng ngùng.

“Chuyện xảy ra vào buổi tối cách đây ba năm trước?” Đầu Hoàng Tuấn Kiệt mờ mịt một mảnh.

“Anh…anh thật sự không nhớ gì?” Trác Phi Tuyết chua xót nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Mặc dù đã sớm biết hắn sẽ quên, nhưng không ngờ khi nghe được câu trả lời của hắn, lòng Trác Phi Tuyết lại đau nhói.

“Anh không nhớ gì cả, một chút ấn tượng cũng không có.” Hoàng Tuấn Kiệt thẳng thắn thừa nhận. Hắn là một người bộc trực, là một chính nhân quân tử. Cho dù hắn không yêu Trác Phi Tuyết, nhưng những việc mà hắn đã làm, hắn nhất định sẽ chịu trách nhiệm, huống gì Trác Phi Tuyết lại sinh cho hắn một đứa con gái.

Thư Phàm im lặng ngồi nghe Trác Phi Tuyết và Hoàng Tuấn Kiệt chất vấn nhau. Ban đầu, Thư Phàm tức điên người, muốn dùng võ lực để giải quyết Hoàng Tuấn Kiệt. Nhưng sau đó, càng nghe Thư Phàm càng thấy Hoàng Tuấn Kiệt đúng là một người không có gan làm càn, mà không dám nhận lỗi.

Nếu hắn không phải là cha của đứa trẻ, vậy người đó là ai?

Buổi tối, Thư Phàm đi dạo loanh quanh trong vườn. Tâm trạng của Thư Phàm rất nặng nề, lòng Thư Phàm nặng trĩu tâm sự.

Thư Phàm đang buồn chán và đang cô đơn. Mặc dù biết Hoàng Tuấn Kiệt không có khả năng là cha ruột của đứa bé kia, nhưng Thư Phàm vẫn không thể nào vui nổi. Thư Phàm tin rằng người cố ý gây ra chuyện này, có mối thù rất sâu đậm với Hoàng Tuấn Kiệt.

Nghĩ về những khó khăn, gian khổ và vất vả mà Hoàng Tuấn Kiệt đã phải trải qua, Thư Phàm lại thấy thương cảm và chua xót.

Bỗng dưng, Thư Phàm thấy hổ thẹn với chính bản thân mình. Trong tình yêu, việc hai người không tin tưởng lẫn nhau còn đáng sợ hơn cả chết chia lìa cả hai. Thư Phàm tự hứa với lòng, sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra thêm một lần nữa.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Thư Phàm lại càng hận kẻ thâm hiểm kia thấu xương. Thư Phàm thề với lòng là phải tìm bằng được kẻ đứng trong bóng tối gây ra tất cả mọi chuyện này là ai. Khi đã tìm được kẻ đó là ai rồi, Thư Phàm phải trừng phạt kẻ đó thật nặng cho hả lòng hả dạ.

Mặc dù không nghe Hoàng Tuấn Kiệt kể lại việc hắn xuýt bị mất mạng khi nhận được một cuộc gọi giả vào buổi tối cách đây hơn một tuần, nhưng Thư Phàm đã được ông Hoàng tỉ mỉ kể cho nghe.

Thư Phàm sợ, rất sợ một ngày nào đó Hoàng Tuấn Kiệt bị giết chết, và không bao giờ còn xuất hiện trước mặt mình nữa.

Kể từ lúc quen biết, rồi yêu Hoàng Tuấn Kiệt, cuộc sống vốn bình yên của Thư Phàm đã hoàn toàn bị đảo lộn. Thư Phàm đã đặt chân lên một con thuyền đầy phong ba và bão tố.

“Chị Thư Phàm!” Tú Linh mặc một chiếc váy màu trắng dài đến ngang gối, hai bím tóc đung đưa trước ngực, vừa chạy vừa ríu rít gọi tên Thư Phàm như chim sẻ.

Thư Phàm mỉm cười, quay lại nhìn hình ảnh chạy nhảy của cô em gái. Thư Phàm rất vui, khi thấy em gái lúc nào cũng tươi cười, căng tràn sức sống.

“Chị đang đi dạo à?” Tú Linh chạy lại gần Thư Phàm, hai bàn tay ôm gọn lấy bàn tay phải của Thư Phàm.

“Ừ, chị đang đi dạo.” Thư Phàm xoa đầu cô em gái.

“Anh Hoàng Tuấn Kiệt đâu? Anh ấy vẫn chưa về à?” Tú Linh ngó ngược ngó xuôi, đang cố kiếm tìm hình bóng của Hoàng Tuấn Kiệt xung quanh.

Nhìn cách tìm kiếm của Tú Linh, Thư Phàm phì buồn cười. Chẳng lẽ Tú Linh coi Hoàng Tuấn Kiệt là một con cún con nên mới có thểẩn núp trong từng luống hoa và chậu cây cảnh?

“Chị và anh Kiệt cãi nhau đúng không?” Tú Linh lo lắng nhìn Thư Phàm: “Từ chiều đến giờ, em thấy chị ít nói hẳn.”

“Chị và anh ấy không có cãi nhau, bọn chị chỉ giận nhau thôi.” Thư Phàm khôi hài đáp. Dù sao được trêu đùa cô em gái dễ thương, mang lại nhiều niềm vui cho Thư Phàm.

“Chị…” Tú Linh phồng mồm, giận dỗi di di ngón chân xuống cỏ.

Thư Phàm không nhịn được cười, đã bật cười to.

Tú Linh vừa tức vừa thẹn, dơ cao nắm đấm đe dọa Thư Phàm.

Thư Phàm bỏ chạy, Tú Linh lập tức đuổi theo sau.

Hình ảnh mà Vũ Gia Mình nhìn thấy khi đi ra vườn là hình ảnh một bóng dáng nho nhỏ mặc một chiếc váy màu trắng như một nàng tiên đang đuổi theo sau một hình bóng chớp động mặc một chiếc váy màu vàng nhạt giống như hoa cúc.

Tiếng cười trong trẻo của hai chị em làm bừng lên sức sống và sinh khí cho căn nhà.

Vũ Gia Minh đứng lặng nhìn cảnh hai chị em nhà họ Bạch rượt đuổi nhau. Khoé môi hắn cong cong, nụ cười ấm áp và hạnh phúc, ý cười lan tràn từ đáy mắt đến khuôn mặt.



Hoàng Tuấn Kiệt có công việc đột xuất cần giải quyết, nên sau khi đưa Thư Phàm vềcăn biệt thự của Vũ Gia Minh, hắn đã vội vã lái xe đến công ty.

Làm việc từ hơn ba giờ chiều đến

1 .. 164 165 166 [167] 168 169 170 .. 205
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)