Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 3551

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

ó đẹp đôi ghê…!

- Thế còn mày…? Nhỏ Phương hỏi Loan.

- Tao thì sao…?

- Người yêu của mày đâu…?

- Dạ, em không muốn bị đeo gông sớm như ai kia…!

Nghe Loan nói, Phương đỏ mặt, nheo nheo mắt nhìn nó, nhỏ Loan hỏi:

- Vậy anh gì nhỉ, à anh Phong của mày đâu rồi…?

- Tao làm sao mà biết…!

- Chứ không phải nếu anh ta có ho một tiếng là mày cũng biết à…!

- Con kia…!

Phương tức quá đuổi theo Loan, chẳng may nó bị vấp vào sợi dây cáp, cô nghĩ số phận của mình thế nào cũng phải nằm viện thì…

Đầu tiên nó cảm nhận được ai đó đang ôm eo của nó, sau đó nó xoay một vòng và cuối cùng thì mặt nó kề sát mặt một tên đàn ông.

Nó không biết diễn tả cảm giác của nó như thế nào nữa, chỉ là nó đang đỏ mặt và tim của nó đập rất nhanh. Chưa kịp nghĩ mình rơi vào tình huống nào thì anh ta bảo:

- Cô còn không mau buông ra…!

Nó giật mình nhìn lại, thì trời ạ, nó đang ôm cứng anh ta, mặt kề mặt, nó nghĩ chỉ một chút xíu nữa thôi là đã chạm môi rồi.

Nó vội buông anh ta ra và lí nhí bảo:

- Xin lỗi anh…!

Anh ta không thèm bảo nó thế nào, rồi quay đi, trong nó bây giờ là cảm giác lẫn lộn giữa biết ơn và tức giận, nó nghĩ “vì anh cứu tôi nên tôi không chấp, nhưng đừng có vì thế mà lên mặt”. Nó lẩm bẩm:

- Hứ, đồ kiêu căng…!

Đứng nhìn pha hành động vừa rồi, con Phương kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời, nó nghĩ cái cảnh đó chỉ có ở trên phim thôi thế mà nó lại được nhìn thấy ngoài đời thế này thì…

Nhìn anh ta đi rồi, nó bước đến hỏi con bạn:

- Anh ta là ai vậy mày…?

- Tao không biết…!

- Tao tưởng mày biết, vì anh ta cứu mày mà…!

- Con bạn chết tiệt kia, mày không hỏi bạn mày có bị làm sao không, mà mày lại hỏi một tên lạ hoắc làm gì, bạn bè thế hả…!

Chờ cho nó xổ một hồi, Phương nheo mắt nhìn nó.

- Này, anh ta cũng được đấy, hay là mày thích anh ta rồi…!

Nó không bảo gì cả, lấy tay bấm cho con bạn một cái, làm cho con Phương hét toáng lên:

- Á đau…!

Nó kêu to quá đến nỗi những người xung quanh cũng phải quay lại nhìn.

- Con kia, có thế thôi mà mày kêu lên kinh thế hả…?

- Mày cứ thử đi rồi biết…!

- Ngu gì lại đi đánh mình…!

- Thế mày coi tao là gì, là cái bịch bông của mày à…? Nó tức quá hét lên.

- He he he…!

Nó cười thật đểu và bảo:

- Mà có khi là thế thật…!

Nó nhìn con bạn như muốn nghiền nát nó ra, chúng nó biết nhau từ nhỏ, hai gia đình có quan hệ họ hàng ruột thịt với nhau, nhưng do gia đình nó ở xa nên thỉnh thoảng mới gặp được nhau, nhưng bây giờ thì có lẽ thường xuyên hơn vì nhà nó vừa mới mua được một biệt thự ở gần đây.

Hai đứa đang đùa nhau chí chóe như khỉ thì anh ta tới.

Nó nhìn thấy anh ta nhưng cũng chẳng thèm bảo anh ta câu nào, thấy thế anh ta nhếch mép lên bảo:

- Này, cô kia, ai vừa cứu cô hả, mà tại sao gặp ân nhân cô lại quay đi như thế…?

- Trong hai đứa chúng tôi anh hỏi ai…? Nó khiêu khích.

- Tất nhiên là hỏi cô rồi, còn ai vào đây nữa…? Anh bực mình nói.

- Nhưng mà tôi không có quen anh…?

- Cô…?

Anh nghe nó trả lời, anh tức quá bảo:

- Tôi chưa thấy ai vô ơn như cô…!

- Này, anh ăn nói phải cho cẩn thận, anh bảo ai vô ơn hả…?

Không để cho anh ta nói kịp, cô đã bảo:

- Lúc nãy anh cứu tôi, không phải tôi đã cám ơn anh rồi còn gì, mà anh có thèm bảo tôi thế nào đâu, đồ kiêu căng…!

- Cô…!

- Có chuyện gì thế hả Đăng…? Tiếng của chú Tuấn.

- Không có gì…!

Tiến lại gần thấy có cả con bạn của Loan đang ở đấy, anh hỏi:

- Hai đứa đang ở đây à, thế mà chú tưởng là đã đi đâu chơi rồi chứ…?

- Cháu cũng định đi nhưng mà gặp cái tên điên này nên cháu vẫn chưa đi được…!

- Cô bảo ai điên hả…?

- Anh chứ còn ai…!

Thấy thằng bạn thân và con cháu đang gân cổ lên cãi nhau, anh không hiểu gì cả, quay sang hỏi con Phương, anh hy vọng là nó biết.

- Có chuyện gì vậy hả Phương…?

- Dạ, không có gì đâu ạ, chỉ là do hiểu lầm thôi…!

Nhìn hai chiến sĩ đang nhìn nhau gườm gườm, anh thấy tình trạng này sao mà giống anh với con nhỏ Hồng thế nhỉ, lắc đầu anh bảo “đúng là oan gia mà”.

- Đồ nhỏ mọn…!

- Cô bảo ai nhỏ mọn hả, biết như thế thì tôi cho cô đo đất cho rồi, thật phí công cứu một người như cô…!

- Ai cần anh phải cứu, mà nói thật phải lựa chọn giữa việc nằm viện và mang ơn anh thì tôi thà nằm viện còn hơn…!

- Đúng là con nhỏ chanh chua…!

- Đồ kiêu căng…!

- Cô…!

- Anh…!

Tuấn chịu hết nổi, anh nghĩ mình phải ra tay mới dập tắt được, nếu không chúng nó sẽ chơi tới sáng luôn:

- Thôi cho tôi xin, ai người có biết là đang ở đâu không hả…?

Nghe tiếng quát nhẹ của Tuấn hai đối thủ mới giật mình nhìn xung quanh, đúng bây giờ họ đang là tâm điểm chú ý của mọi người.
Thấy đã yên ổn, anh nói:

- Chúng ta cũng nên giới thiệu làm quen nhau đi…!

Chỉ vào Loan và Phương anh bảo:

- Đây là Loan cháu tao và đây là Phương bạn nó…!

- Còn đây là Đăng…!

Anh chưa nói hết câu thì…

- Tôi thèm vào biết anh…!

- Cô tưởng tôi cần quen cô lắm hả…!

Tuấn nghĩ nếu để tình trạng này kéo dài, thì tất cả mọi người ở buổi tiệc này sẽ xem hai đứa chúng nó là diễn viên kịch mất, thế là anh lôi thằng bạn của anh đi.

- Đi nào, vào trong rồi nói chuyện…!

Mặc dù đi theo Tuấn nhưng anh không quên quay lại nhìn nó một cái “cháy da”.

Nhận lời mời của thằng bạn về công tác tại Việt Nam, Tuấn muốn nhờ anh giúp nó quản lý công ty, vừa mới xuống sân bay là anh về đây ngay, thì gặp phải cái con nhỏ chanh chua đó, càng nghĩ anh càng tức, nhưng mà nghĩ cũng lạ thật từ bao lâu nay anh vẫn là người trầm tĩnh cơ mà, sao tự nhiên anh lại hành động như trẻ con thế nhỉ…

- Tao không ngờ là con cháu của mày lại đanh đá đến thế…!

Lắc đầu Tuấn nhìn thằng bạn bảo:

- Mày mà gặp thêm con nhỏ bạn của nó nữa, thì mày mới biết…!

- Không lẽ mày có cái hân hạnh ấy…!

- Phải…!

Hai thằng nhìn nhau cười xòa, Tuấn bảo Đăng:

- Thôi dẹp cái chuyện không đâu ấy đi, mà mày định ở đây lâu không…?

- Tao giúp mày ổn định xong thì tao về…!

- Ừ, thế cũng được, mà chuyện bên ấy mày đã xắp xếp ổn thỏa rồi chứ…?

- Công việc của tao đã bàn giao lại cho thằng Trung, còn chuyện gia đình thì có gì đâu, sang đây tao thấy thoải mái hơn, vì mày biết đấy mẹ tao lúc nào cũng ca cẩm chuyện tao không lập gia đình, đến điên cả cái đầu…!

Vỗ vai thằng bạn, Tuấn an ủi nó:

- Thì tao có khác gì mày đâu, nguyên cái vụ đi xem mắt thôi là tao đã thấy ngán rồi, tao viện lý do là bận chuyện của công ty để chốn tránh, đầu tiên thì mẹ tao còn nhịn nhưng sau này bà không lúc nào để tao yên…!

Hai thằng bạn cùng lắc đầu thở dài, ai mà đi qua thì lại tưởng họ mất mát một cái gì lớn lắm.

- Hành lý của mày đã chuyển về đây hết rồi chứ…? Tuấn hỏi.

- Ừ, nhưng mà sống ở đây tao ngại lắm, hay là mày để cho tao ra ở khác sạn đi…!

- Tao cũng muốn như mày nhưng mà anh chị tao không cho, mày cũng biết tính của anh tao rồi đấy, thôi mày coi như là nể tao mà dọn về đây ở vậy…!

Hai người còn đang bàn luận thì có tiếng cười trong trẻo của con Hồng…

- Này, chúng mày làm gì thế hả…?

Quay sang thằng bạn, Tuấn bảo:

- Cô bạn thân của con Loan đấy…!

Tò mò anh nhìn sang thì thấy đó là một cô bé 17, 18 tuổi, rất đẹp và anh thích nhất là mái tóc đen dài của cô, nhìn quanh anh cũng phải lắc đầu, không biết cô ta đi dự tiệc hay là đi xem nhạc Rock…?

- Ta

1 .. 7 8 9 [10] 11 12 13 .. 131
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)