Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
XtGem Forum catalog
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 3554

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

o đã nói là không nhảy rồi mà…! Hồng hét lên với bọn bạn.

Mặc Hồng có muốn hay không con Loan và con Phương cố kéo nó, giằng co mãi cuối cùng Hồng cũng phải chịu và bảo:

- Thôi tao đầu hàng, nhưng mà một bài thôi đấy nhé, tao còn phải về…!

- Mày cứ ra nhảy đi, lúc ấy thì không ai giữ mày…! Loan nói.

Loan nháy mắt với Quân như thầm bảo ” Cơ hội của anh đấy”.
Mỉm cười cảm kích, Quân theo sau Hồng.

Còn Loan chạy ngay ra ban nhạc, nó muốn yêu cầu một bài thật lãng mạng, thay vì nhạc sôi động thì nó muốn Quân và Hồng nhảy đôi.
Thấy nhạc tự nhiên chuyển tông, mà nhảy một mình thì vô duyên quá, Hồng đang định rời sấn khấu thì…

- Cô bé nhảy với anh một bài nhé…!

Nhìn thấy cái tên sao chổi này là Hồng chán lắm rồi, nhưng mà nó đã lỡ hứa với con bạn, bây giờ mà nuốt lời thì cũng không xong, nó nghĩ bạn nhảy thì bạn nhảy có chết đâu mà sợ, nên nó bảo:

- Một bài thôi đấy…!

- Anh biết rồi…! Quân mỉm cười nhìn nó.

Tiếng nhạc vang lên, nó và anh ta xoay vòng, dù gì nó cũng là một con bé ưa thể thao, nên mấy cái môn nhảy này đâu có làm khó nó được, mà hình như anh ta cũng đâu kém, vừa nhảy anh ta vừa ôm sát vào người nó, làm cho nó rất khó sử, nó biết cái điệu nhảy này là như thế nhưng mà với tên này nó cảm thấy không thoải mái, nó muốn kết thúc cho nhanh, thì con bạn Loan của nó lại chơi ác.
Loan bảo mấy anh nhạc công:

- Anh có thể chuyển sang giai điệu nhạc chậm được không…?

- Được…!

Loan mỉm cười, nó nghĩ thế là mình đã giúp được cho hai người làm hòa rồi đấy nhé…!
Nhưng Loan đâu biết được rằng con Hồng đang rất khổ sở, còn Quân thì lại mỉm cười sung sướng, anh nghĩ cơ hội của mình đây rồi, cuối cùng cũng có thể được gần con nhỏ.
Hồng không chịu đựng được nữa nên nó bảo:

- Tôi không nhảy nữa đâu, chào anh tôi về…!

Nhưng Quân đã ôm nó lại, anh thì thầm vào tai nó:

- Chỉ một lúc nữa thôi, nhạc cũng xắp hết rồi…!

Hồng chưa bao giờ ôm ai ngoài bố mẹ nó và con bạn của nó cả, thế mà hôm nay nó bị một thằng con trai ôm vào lòng, nó tức lắm muốn đẩy Quân ra, nhưng anh ta giữ nó chặt quá, nhìn từng đôi đang nhảy xung quanh mình, nó cảm thấy chóng cả mặt, nó nghĩ bao giờ nó mới thoát ra được cái tình trạng oái oăm này…

Hít lấy mùi thơm trên tóc của Hồng, Quân cảm thấy hôm nay là ngày may mắn nhất của anh, anh mỉm cười có lẽ anh đã thích con nhỏ này thật rồi, nghĩ mà cũng hay, mặc dù anh có nhiều bạn gái nhưng anh chưa yêu ai thật lòng, vì anh nghĩ họ thật chán ngắt, chỉ cần thích là anh có thể có được bất cứ ai. Họ đến với anh cũng chỉ vì nhà anh giàu, anh lại có những thứ mà bọn con gái cần, nên tất cả với anh chỉ là một khoảng trống trong trái tim.

Nhớ lại lần gặp Hồng, đó là lần đầu tiên anh đi xe buýt, anh chỉ muốn biết cảm giác phải chờ đợi là như thế nào, anh đi mà không có đích, đi chỉ vì thích, đang buồn chán thì bị một con nhỏ ngã vào lòng, tóc của con nhỏ bay vào mũi anh, mùi hương trên tóc con nhỏ là mùi hương mà anh thích nhất, nhìn đôi mắt tròn xoe đang nhìn mình, đôi mắt đó thật buồn, nhìn con nhỏ anh biết đó không phải là cô gái đẹp nhất mà anh từng gặp nhưng dáng đứng và ánh mắt nhìn xa xăm của con nhỏ đã làm cho con tim anh thổn thức, anh đã mời con nhỏ ngồi, nhưng con nhỏ đã từ chối anh, và đó là lần đầu tiên anh gặp một cô gái không cố gây ấn tượng với mình, để biết được điện chỉ nhà con nhỏ anh đã phải theo con nhỏ về tận nhà, với những cô gái khác thì chỉ cần anh hỏi là xong, nhưng mà anh cảm thấy có một cái gì đó rất đặc biệt nó thôi thúc anh, anh muốn được đi theo con nhỏ. Cái cảm giác được bảo vệ ai đó thật tuyệt, mà đã bao lâu rồi nhỉ, anh tự hỏi mình kể từ ngày mẹ anh mất đi, anh mới có cảm giác này, đúng rồi mùi hương trên tóc của con nhỏ là mùi hương của mẹ anh, có lẽ vì thế mà anh luôn cảm thấy ấm áp khi gần con nhỏ…

Khi ánh sáng bật lên cũng là lúc vòng một của buổi tiệc kết thúc, các đôi lần lượt rời sân khấu, Hồng bước ra mà tâm hồn như trên mây, không phải vì nó bắt đầu thích Quân, mà là cái cảm giác bị ôm trong vòng tay một thằng con trai lâu như thế nó không quen, hai con bạn nhìn nó mỉm cười đầy ẩn ý, nó không muốn biết và cũng chẳng muốn tìm hiểu, bây giờ mong muốn duy nhất của nó là nó có thể ra về…

Thấy anh Quân nhìn con Hồng say đắm nhỏ Loan bật cười, nó nghĩ xem ra kế hoạch của nó đã thành công mỹ mãn, nó tự hào mình là một người thông minh và là một người bạn tốt, nhưng nếu con Hồng mà biết được thì nó chỉ có nước chết.

- Cảm ơn em nhiều lắm…! Quân nhìn Loan hạnh phúc nói.

Loan giơ hai ngón tay lên lắc lắc nó bảo anh:

- Không có chi…!

Thấy bộ dạng khả nghi của hai người, Hồng hỏi con Loan:

- Mày đang âm mưu gì thế hả…?

- Tao có làm gì gì đâu, mà mày cũng đa nghi vừa thôi…! Loan chối biến.

Mặc dù con Loan nó nói thế, nhưng Hồng vẫn cảm thấy trong chuyện này có gì đó không ổn, nếu vào lúc khác thế nào nó cũng truy cho ra, Hồng nghĩ “thôi bây giờ tạm tha cho nó vậy, hôm khác hỏi nó cũng không muộn”.

Tiếng nhạc phần hai của buổi tiệc bắt đầu vang lên, vài cặp đã ra sân khấu.

Nhìn cả bọn đang tập trung lại với nhau, quay sang thằng bạn, Tuấn bảo:

- Chúng ta cũng ra làm một bài chứ…?

Lúc này Đăng đã thấm mệt, anh chỉ muốn được tắm rửa, nghỉ ngơi, nhưng thấy thằng bạn từ lúc nhìn thấy Hồng ra nhảy với Quân, anh cảm thấy nó có gì đó không ổn, nên anh bảo nó:

- Ừ, thì ta đi nào…!

Tiến đến gần bọn con Loan, Tuấn hỏi:

- Loan, cho bọn chú nhập bọn được không…?

Mặc dù người Tuấn hỏi là Loan nhưng mắt anh lại nhìn Hồng.

Hồng không hiểu Tuấn nhìn mình như vậy là có ý gì, nó ghét hắn nên bảo:

- Dạ, xin cứ tự nhiên, ở đây đâu có ai cấm anh đâu, mà anh phải xin phép…!

Nghe giọng nói đầy chua cay của Hồng, phải lúc khác thì Tuấn đã cãi nhau với nó rồi, nhưng hôm nay anh có ý định riêng nên chỉ im lặng…

Hồng nhìn Tuấn không hiểu, không lẽ anh ta tự nhiên lành đột xuất, nó muốn biết trong đầu anh ta đang nghĩ gì nhưng mà nó đành chịu, cuối cùng Hồng nghĩ, thôi mặc kệ anh ta, mà nếu anh ta kiếm chuyện với mình bây giờ thì mình cũng chẳng còn sức để mà tranh đấu nữa, nó lắc đầu một cái rồi cũng im luôn.

Loan thấy nhạc nổi lên thì cũng muốn ra sân khấu nhảy, nó đang định đi thì Đăng bảo nó:

- Tôi nghĩ tốt nhất là cô nên ở lại đây, nếu cô mà ra đó thì người ta lại cười cho, nhìn cái tướng của cô thì nhảy nhót gì…?. Giọng anh đầy mai mỉa.

- Anh…! Loan tức mình hét.

- Vậy anh có dám so tài với tôi không…?

Loan khoanh tay trước ngực, mặt hếch lên, nó nhìn Đăng đầy khiêu khích.
Nhìn bộ dạng thách thức của Loan, Đăng bực mình bảo:

- Nhảy thì nhảy, cô tưởng tôi sợ cô à…!

- Thế thì đi…!

Cả hai đối thủ lần lượt kéo nhau đi, bỏ lại bốn người ở lại lắc đầu nhìn họ.

Lẽ ra phải thương cảm cho con bạn, nhưng Hồng lại mỉm cười như là ai đang cho cô quà, a ha, nó nghĩ thế là cuối cùng con Loan cũng có oan gia rồi đấy, thế mới là bạn bè chứ, ít ra bây giờ nó cũng hiểu được nỗi lòng đau khổ của mình. Môi nó mỉm cười, mắt nó nhìn ra sân khấu…

Tuấn nhìn Hồng ngạc nhiên, “Cô ta mà cũng biết cười cơ à…?”, anh tưởng con nhỏ này ngoài cãi nhau và nói những lời chanh chua ra, thì làm sao có nụ cười đẹp như thế này được, mà thôi nghĩ nhiều làm gì bâ

1 .. 8 9 10 [11] 12 13 14 .. 131
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)